
anh chóng thu
dọn đống đồ trên nền nhà. Nhân lúc tên ngụy quân tử kia chưa lấy lại tinh thần,
tôi vô cùng tự giác, tự ném mình ra khỏi phòng tiếp đón sinh viên mới!
Đằng sau vọng lại một tiếng hết tưởng chừng như có thể làm rung chuyển cả một
ngọn núi: “Nha đầu nhà quê kia, cô nhớ tôi đấy...”
Tôi lắc đầu cười đau khổ, vừa chạy vừa nghe thấy tim mình rỉ máu. Sao mình cứ
nóng nảy như thế. Sĩ diện để làm gì chứ? Giờ thì hay rồi đây, biết ngủ ở đâu cho
qua đêm nay.
Ôi, người taó cố ý đâu, đều là tại cái tên ngụy công tử kia quá vô lý, quá
độc ác!
Còn ngụy biện? Người ta lớn hơn mình, đương nhiên phải tỏ ra kiêu ngạo một
chút, mình nói vài câu dễ nghe có phải tốt hơn rồi không?
Ôi... có lẽ là do kiếp trước mình nợ tiền hắn nên hắn thù mà hãm hại mình
chăng?
Ngồi trên tảng đá bên ngoài cổng trường, vừa trải qua một cuộc đấu tranh tâm
lý, tôi lôi chiếc điện thoại lúc này nặng tựa ngàn cân ra – chẳng còn cách nào
khác, đành phải gọi về nhà cầu cứu. Tên trộm kia cũng hảo tâm dễ sợ, vẫn còn
thương tình để lại cho tôi cái điện thoại.
Mở điện thoại ra nhìn, thôi xong!
Chỉ vì muốn ngủ một giấc ngon lành, nên tôi đã để máy ở chế độ yên lặng, kết
quả là có đến hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là mẹ gọi. Tôi đau khổ vỗ vỗ đầu, bắt
đầu cầu phúc cho đôi tai đáng thương của mình.
“Lâm Tiểu Ngư, đến bây giờ con mới gọi lại...” Tiếng mẹ rít lên trong điện
thoại.
“Mẹ, mẹ đừng giận, hãy nghe con nói đã!” Tôi ngắc ngứ, đưa điện thoại ra xa
tai một chút, mới tiếp tục ấp úng: “Ví tiền của con mất rồi, tiền mẹ cho con và
tất cả giấy tờ quan trọng cũng như giấy báo nhập học đều mất hết rồi.
Mặc dù tôi nói rất bé, hơn nữa lại nói liền một mạch tất cả những gì cần nói,
nhưng tôi tin rằng mẹ nghe rất rõ, thậm chí chỉ cần hai giây sau đã có phản ứng
trước những gì bà vừa nghe được.
Tôi đã có sự chuẩn bị sẵn về tâm lý, nên sau hai giây, tôi cũng kịp dùng
giọng điệu vô cùng đáng thương để cầu cứu: “Mẹ, mẹ đến cứu con đi!”
“Con thật là… lúc nào cũng khiến người khác không yên tâm.” Trái với dự đoán,
mẹ tôi chỉ than thở một tiếng rất nhẹ, không biết nên làm thế nào với tôi: “Có
lẽ không nên để con đi học ở một trường xa như thế.”
“Cái này… cái này, mẹ, tại con ngốc nghếch nên đã gây rắc rối cho bố mẹ!” Sau
câu nói của tôi, thái độ của mẹ bỗng thay đổi hắn, nhưng thực sự là tôi không
quen với cách nói vừa rồi của mình, trong lòng vẫn không khỏi hồi hộp. Lâm Tiểu
Ngư, dù có gặp bất cứ chuyện gì, mày cũng không phải sợ hãi, vì mày vẫn còn bố
mẹ, họ sẽ mãi mãi yêu thương mày.
“Con biết thế là tốt rồi! Nếu trưa nay mẹ không giúp con dọn phòng, thì đã
không phát hiện ra con làm rơi ví tiền ở nhà.” Tuy nhiên, mẹ mãi mãi là một bà
mẹ nóng tính, tiếng nói inh tai nhức óc của mẹ lại bắt đầu vang lên: “Bố con đã
mang ví đến trường cho con rồi đấy, đi chuyến xe hai giờ chiều, tầm năm, sáu giờ
sáng sẽ tới nơi, bố không đem theo điện thoại, đến lúc đó con hãy ra cổng trường
đón bố.”
Hóa ra là ví không bị mất! Tôi muốn khóc mỏ nổi một giọt nước mắt, không biết
nên vui hay nên buồn. Trời ơi, giờ là mười một giờ đêm, năm, sáu giờ sáng bố mới
đến, trong mấy tiếng tới, đêm tối mù mịt, khắp nơi một màu đen kịt, tôi lại
không thông thuộc ở đây, không một người thân quen, biết dừng chân ở đâu
đây?
Ôi! Ngày hôm nay sao vậy nhỉ? Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngày đầu
tiên đến nhập trường, chắc như đinh đóng cột là sẽ gặp được một anh chàng đẹp
trai, tại sao lại gặp toàn phải chuyện đen đủi thế này? Không gặp được anh đẹp
trai đã đành, lại còn rơi vào tình cảnh phải bơ vơ đầu đường xó chợ? (Mặt tác
giả tối sầm: chả phải cô đã gặp được anh chàng đẹp trai đó sao, ai bảo cô không
biết nắm lấy cơ hội!)
“Nhớ kỹ đấy, không được chạy lung tung, đứng đợi bố ở cổng trường…” Mẹ lại
sang sảng một hồi mới gác điện thoại.
Làm thế nào bây giờ nhỉ? Đêm dài dằng dặc, tôi không ngủ được, lại không có
Tinh Tinh – cô bạn thân từ thời tiểu học ở bên cạnh để nói chuyện cùng. Có lẽ là
phải nói chuyện với mẹ một lúc mới được… Bấm điện thoại, nhưng cuối cùng thì tôi
vẫn kiềm chế được cảm xúc, ngày mai mẹ còn phải đi làm, là một cô con gái hiếu
thảo và biết điều, tôi không nên phá giấc ngủ của mẹ.
Thực ra, mẹ hơi nóng tính một chút, nhưng mẹ rất tốt, đối xử với tôi thì
không có gì phải chê. Hàng ngày, mẹ không những phải đi làm, mà còn phải lo lắng
tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Thời gian tôi ôn thi vào trung học, hầu như
tối nào mẹ cũng cùng tôi ôn bài đến hai, ba giờ sáng.
Mẹ thân yêu ơi! Từ nay về sau con sẽ không cãi lời mẹ nữa đâu!
Nghĩ đến đây, tôi chợt phát hiện ra là mình đang ngồi trên cái bậc đá cứng
nhắc và lạnh lẽo rất lâu rồi, cái mông tội nghiệp của tôi đã tê cứng. Tôi lại
ngán ngẩm đứng lên, vươn vai, duỗi duỗi chân tay. Rồi tôi ngước mắt lên, hướng
ánh mắt nhìn ra con phố dài, tôi bỗng thấy như “mở cờ trong bụng”.
À há, thì ra bên cạnh trường học có một công viên, bên