Polly po-cket
Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324665

Bình chọn: 9.5.00/10/466 lượt.

trong công viên thế
nào cũng sẽ có những thảm cỏ xanh và những chiếc ghế băng, như vậy là tôi có thể
nằm trên đó và ngủ một giấc, thích hơn nhiều so với việc phải ngồi trên cái bậc
đá này. Hơn nữa, hôm nay tôi lại phải ngồi trên xe cả ngày trời, mệt rã rời
rồi.

Thật đúng là “ trời cho mình một lối thoát trong bước đường cùng”, cứ nghĩ
cái cảnh được nằm ngủ trên hoa cỏ là đã thấy “phê” rồi! Hừm, Lâm Tiểu Ngư tôi
đây vẫn thật là may mắn!

3.

Bây giờ là mười hai giờ, màn đêm tối đen như mực, tôi trèo qua bờ tường, một
bầu không khí tĩnh lặng bao phủ khắp công viên.

Tôi cảnh giác đưa mắt nhìn tứ phía, thật tuyệt, không có một bóng người. Thế
là, tôi tìm một nơi thật vắng lặng, nằm thườn trên chiếc ghế băng, cảm giác như
tất cả gân cốt trên cơ thể được hoàn toàn thư giãn.

Ha ha ha, lấy trời làm chăn, lấy ghế làm giường, những đại hiệp trên tivi đều
có cuộc sống tự do tự tại như thế này, hôm nay tôi cũng thấy muốn được làm đại
hiệp như thời xưa rồi đấy. Nhưng mà, hình như lúc các đại hiệp ngủ trong rừng
hoang thường nhóm một đống lửa trước mặt, trên đống lửa còn nướng một con gà
rừng… À, đúng rồi, trên tay họ lúc nào cũng cầm một chai rượu ngon nữa.

Tôi ngồi dậy, hướng mắt nhìn xung quanh, trong công viên có rất nhiều gỗ,
nhưng mà không có bật lửa, làm thế nào nhóm lửa được nhỉ? Chẳng lẽ tôi lại học
cách đánh lửa của cổ nhân – dùng hai thanh gỗ đánh mạnh vào nhau để tạo ra lửa?
Ôi, thôi khỏi, bỏ qua, nhắm mắt mở mắt vài cái là vài tiếng đã trôi qua rồi. Nếu
tôi mà chặt cây trong công viên để nhóm lửa thật thì bán cả cái thân tôi cũng
chẳng đền được!

Thôi, không nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc rồi tính tiếp.

Đáng ghét, sao lại mơ đến tên ngụy quân tử đó nhỉ? Đôi cánh màu đen đằng sau
hắn cứ vỗ phành phạch trong gió, nhe nanh múa vuốt bổ nhào về phía mình. À, hóa
ra hắn là một con quỷ dữ!

Ha ha, ta nhất định sẽ phải chiến thắng con quỷ dữ nhà ngươi, rồi sau đó kéo
tai ngươi ra đứng trước mặt tất cả các bạn học sinh trong trường, lột trần bộ
mặt thật của ngươi, đánh cho ngươi hiện nguyên hình.

Xoạt, xoạt… Ơ? Nó chảy nước miếng? Đáng ghét, lại còn rơi cả lên mặt mình nữa
chứ

Một lúc sau, mặt tôi đầy những thứ gì đó đặc đặc dính dính. Hả? Đây là cái gì
vậy nhỉ? Không phải là mình đang nằm mơ đấy chứ? Không cần quan tâm… Nhưng mà,
sao người mình nặng thế, giống như có một tảng đá to đang đè lên người vậy. Chết
rồi, lẽ nào tên ngụy quân tử đó còn biết cả võ công “Đá ngàn cân”?

Hình như có gì đó bất thường!

Tôi chợt mở to mắt – Ôi mẹ ơi! Yêu râu xanh!

Trên người tôi là một người đàn ông, hắn đối mặt với tôi, nhìn loáng thoáng
có vẻ như là một khuôn mặt rất đẹp, rất ưa nhìn… Nhưng, tôi chẳng nghĩ được gì
nhiều nữa, tôi lấy hết sức vùng dậy, “uỳnh” người đàn ông đó ngã lăn trên mặt
đất.

“A! Có yêu râu xanh, mọi người nhanh đến đây bắt yêu râu xanh đi!” Tôi nhảy
lên, vừa hô vừa vắt chân lên cổ chạy, nhưng tôi mới chạy được có vài bước bỗng
cảm thấy như có một cơn gió lướt qua, tiếp đến là một bóng đen vụt qua, người
đàn ông đó rơi xuống trước mặt tôi. Hắn dùng một tay che miệng tôi, tay kia
giống như chiếc kìm giữ chặt lấy người, đưa tôi quay trở lại chiếc ghế.

Mẹ ơi, không được! Mặc dù con yêu râu xanh này lựa chọn tôi đã chứng minh một
điều rằng hắn rất có con mắt nhìn người, nhưng, nhưng tôi… Trời ơi, có ai đến
cứu tôi với?

“Cô nương, tại hạ vô tình mạo phạm đến cô, chỉ cần cô hứa với tại hạ sẽ không
kêu la nữa thì tại hạ sẽ thả cô ra ngay.”

Ấy! Giọng nói thật là dịu dàng.

Không kêu la nữa sẽ lập tức thả mình ra ngay? Tôi liền gật đầu lia lịa.

Khi miệng tôi vừa thoát khỏi bàn tay hắn, tôi lập tức hít một hơi dài, rồi
lại lấy hơi gào thật to: “Yêu râu xanh, bắt yêu râu…” Âm thanh lanh lảnh của tôi
phá vỡ bầu không khí ban đêm tĩnh lặng, vang vọng một hồi, chắc hẳn là sẽ có
người nghe thấy!

Nhưng tôi chưa kịp gào hết cả câu thì miệng tôi lập tức lại bị bịt lại.

“Cô nương, tại sao cô lại không giữ lời vậy?” Giọng nói dịu dàng ấy hạ thấp
hơn một chút so với lúc đầu, hiện rõ vẻ không hài lòng.

Tôi ra sức vùng vẫy, vô thức đưa tay xuống dưới, ôi mẹ ơi – máu! Là máu!

A! Tên này nhất định là một kẻ biến thái chuyên đi giết người trong công viên
vào ban đêm rồi! Vừa nghĩ như vậy, tôi liền lấy hết sức bình sinh cắn vào bàn
tay hắn đang bịt miệng tôi, rồi dung hai chân đạp thật mạnh vào hắn. Tên đó kêu
lên một tiếng đau đớn rồi ngồi khụy xuống đấ

Tôi liền chớp lấy thời cơ và tháo chạy. Sau khi chạy được một đoạn, tôi bỗng
phát hiện ra là hắn không đuổi theo tôi nhanh như lúc ban đầu nữa… Tôi lấy làm
lạ liền ngoái đầu nhìn lại, hắn vẫn ngồi khuỵu ở đó có vẻ như rất đau. Hic,
không phải là sẽ có một người “bỏ mạng” đấy chứ? Nhưng hình như đúng là hắn đang
chảy rất nhiều máu! Lẽ nào hắn đang bị kẻ thù truy sát?

Mặc dù tim tôi đang đập thình thịch, nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng là một
“nữ hiệp”, không thể