
Khuôn mặt ưa nhìn, hàng lông mày dày, mũi cao
và đôi môi khiêu gợi, chỉ có đôi mắt dài ti hí khiến khuôn mặt toát lên vẻ gian
xảo, ma quái.
Tôi biết hắn, hắn chính là Quân Lưu Ca và đám người trước mặt chính là học
sinh của trường Trung học Phổ Thông Hữu Trí!
Đợi đã nào, chẳng phải là Thượng Quan Cảnh Lăng đang truy bắt Quân Lưu Ca
sao? Nhưng Quân Lưu Ca lại đang ung dung đứng đây. Vậy, vậy Thượng Quan Cảnh
Lăng đâu? Tâm trạng tôi trùng xuống, thực sự không dám tưởng tượng những việc
xảy ra với Thượng Quan Cảnh Lăng.
“Đại ca, chính đội cô ta đã cướp mất danh hiệu số một của chúng ta!” Một tên
con trai mỏ nhọn, quai hàm bạnh ra như hàm khỉ cất giọng bực tức.
“Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một tên khác nhắc nhẹ, mắt không ngừng
liếc ngang liếc dọc: “Đại ca, con bé này không được xinh đẹp cho lắm, em e rằng
đại ca sẽ không ưng!”
Nghe được câu này, tôi mới ý thức được hoàn cảnh hiện tại của mình, hai chân
run lên cầm cập.
Thượng Quan Cảnh Lăng đã từng nói Quân Lưu Ca là một tên hoang dâm! Trời đất
ơi, sao tôi lại đen đủi thế này?
Thật là oan gia ngõ hẹp!
“Ta rất thích cô gái có tên Minh Y Na của trường họ…” Giọng nói trầm đục của
Quân Lưu Ca nghe đau cả lỗ tai, ánh mắt hắn đảo một lượt lên người tôi: “Tuy
nhiên, ta muốn hỏi chuyện cô gái này, mau bắt cô ta lại!” Hắn khoanh tay, mấy
đứa con trai lập tức xông lại gần tôi.
“Đợi, đợi một chút.” Haizz, mình thật vô tích sự, sao lưỡi cứ cứng lại, đến
nói cũng không gãy gọn thế này? Giọng tôi lạnh lùng: “Anh muốn hỏi gì, tôi sẽ
trả lời anh…”
Tất cả đám con trai trong đó có cả tên Quân Lưu Ca đều ngỡ ngàng, dường như
chúng không ngờ tôi lại có thể bình tĩnh đến vậy. Quân Lưu Ca nhếch mép cười,
vẫy tay ra hiệu cho đám đàn em dừng tay, rồi nhìn tôi có vẻ hứng thú: “Cô khẳng
định là sẽ thành thật trả lời những câu hỏi của tôi chứ?”
“Nếu không có gì báo đáp lại, tôi đương nhiên không dám chắc là mình sẽ thành
thật!” tôi nhìn lên nét mặt có vẻ biến sắc của hắn, lấy hết can đảm, tiếp tục
nói: “Chúng ta làm một cuộc trao đổi, anh trả lời tôi một câu hỏi, tôi trả lời
anh một câu hỏi, như thế anh không thể lừa tôi, tôi cũng không thể lừa anh!”
Quân Lưu Ca nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, cúi đầu cười: “Nha đầu này thú vị
thật, mặc cả với ta à. T nhiên, ta cũng muốn thử xem trình độ của cô đến đâu,
nên ta sẽ làm theo cách cô nói. Nói đi, cô bé muốn hỏi gì?”
“Thượng Quan Cảnh Lăng đâu? Anh ấy nói là đi tìm anh!” Bất chấp mọi chuyện,
trước tiên tôi phải hỏi xem Thượng Quan Cảnh Lăng có an toàn hay không.
Quân Lưu Ca hắng giọng lạnh lùng: “Tôi không biết!”
“Rõ ràng là anh ấy đi tìm anh, sao anh lại không biết?” Tôi hơi lo lắng, cất
giọng gay gắt – bản cô nương không hài lòng với câu trả lời của hắn.
Quân Lưu Ca tỏ ra khói chịu: “Tôi đã trả lời câu hỏi của cô rồi, tin hay
không là việc của cô. Nói cho ta biết, ngọc bội của Thượng Quan Cảnh Lăng ở
đâu?”
Ngọc bội? Anh ta hỏi ngọc bội làm gì? Tôi chủ động lùi lại phía sau. Ngọc bội
của Thượng Quan Cảnh Lăng tôi đang đeo trên cổ, thật may là tôi mặc áo cao cổ
nên ngọc bội không bị lộ ra ngoài!
“Ngọc bội này rất quan trọng, nó có thể liên quan đến việc xuyên thời gian
của bọn anh!”
Lời của Thượng Quan Cảnh Lăng vang lên bên tai tôi…
Xuyên thời gian? Tên này muốn tìm ra bí mật xuyên thời gian chăng?
Không cần biết hắn muốn làm gì, tôi cũng không thể để hắn toại nguyện.
“Cái gì, ngọc bội gì?” Tôi tỏ ra ngạc nhiên, vừa lén nhìn mấy tên con trai
đang vây quanh mình và nhắm vào tên gầy gò nhất.
“Hú…” Tôi giơ chân đạp một cái thật đau lên tên ấy khiến hắn rống lên như lợn
bị chọc tiết, ngã vật xuống đất. Trên cái vòng vây đang quây lấy tôi lúc này hở
ra một chỗ trống. Nhắm đúng thời cơ, tranh thủ lúc chúng chưa kịp phản ứng gì,
tôi lao vọt ra ngoài, cắm cổ chạy.
“Mau đuổi theo, không để cho cô ta chạy thoát!” Tiếng thét phía sau mỗi lúc
một gần khiến tim tôi đập loạn xạ. Nhưng mình nên chạy theo đường nào? Nhìn ngã
tư phía trước, tôi hoang mang không biết nên làm thế nào. Bên đường chỉ có ánh
đèn vàng, tối tăm, thật khó để nhìn rõ đường, hơn nữa, các kiến trúc ở đây được
xây dựng giống nhau, tôi thực sự không biết mình đã chạy đến đâu nữa. Nghĩ đến
đây, tôi không kìm được một tiếng thở dài, nhưng chưa kịp lựa chọn, tôi đã bị
một bàn tay đẩy mạnh từ sau lưng khiến cả người tôi lao về phía trước.
“Uỳnh…” Tôi ngã phục xuống đất, đau quá! Tôi cắn răng, đang chuẩn bị bò dậy
thì ngay lập tức đã bị túm tóc lôi dậy, sau đó, lại tiếp tục bị đẩy sang tay một
kẻ khác.
“Muốn chạy à?” Tôi bị ép ngẩng đầu để nhìn vào bộ mặt gian tà kia, lúc đó,
đôi mắt trên bộ mặt ấy như đang tóe lửa vì giận dữ, hắn nghiến răng phát âm từng
chữ: “Ngọc - bội - ở - đâu?”
Tả Mạc Phong, Thượng Quan Cảnh Lăng, trong đầu tôi bỗng lóe lên hình ảnh của
hai người đó, trong lòng không ngừng cầu khấn họ xuất hiện.
“Tôi – khô