
c Phong! Đúng rồi, sao Tả Mạc Phong cũng không thấy bóng dáng đâu
nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhảy cẫng lên, từ sáng sớm đến giờ không nhìn thấy
Tả Mạc Phong đâu! Như bình thường, xảy ra chuyện gì lớn là ngay lập tức thấy anh
ta xuất hiện!
“Mọi người có ai nhìn thấy Tả Mạc Phong đâu không?” Tôi túm lấy từng người
hỏi, nhưng ai cũng lắc đầu.
“Hội trưởng Mạc Phong cũng không thấy đâu cả…”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hội trưởng Tả Mạc Phong cũng
không thấy đâu vậy?”
“Đúng thế, có chuyện gì vậy nhỉ?”
Đám đông lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
Tôi day day cái đầu sắp nổ tung ra của mình, cắn răng, nói với Minh Y Na:
“Chị Y Na, đợi khi tiếng chuông báo thi bắt đầu, chị dẫn mọi người lên sân khấu
nhé, bình thường tập thế nào thì bây giờ cứ làm như thế…”
“Hả, em đang làm khó chị đấy à? Rất nhiều động tác cần sự trợ giúp của Thượng
Quan Cảnh Lăng!” Minh Y Na cau mày.
“Không nói nhiều nữa, chị làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tóm lại là
phải cố cho đến lúc kết thúc, em xin chị đấy, Minh Y Na!
“Không được, không được, Tiểu Ngư, lúc luyện tập em cũng đã nhìn thấy rồi,
rất nhiều động tác phải có sự kết hợp của hai người mới có thể thực hiện được,
chúng ta thà tự rút khỏi cuộc thi còn hơn là bị mất mặt trên sân khấu.”
“Rút khỏi cuộc thi? Như thế làm sao mà được? Chúng ta đã tập luyện lâu như
vậy… không thể được!”
“Chỉ còn hai phút nữa là cuộc thi bắt đầu rồi, huấn luyện viên Thượng Quan
Cảnh Lăng vẫn chưa trở về, làm thế nào bây giờ?”
“Tôi thay Thượng Quan Cảnh Lăng tham gia cuộc thi!” Một khuôn mặt lạnh lùng
bước ra từ đám đông.
Tả Mạc Phong! Trời ạ, anh ta từ xó xỉnh nào chui ra vậy? Sao lại xuất hiện
ngay lúc này chứ? Lại còn mặc bộ trang phục màu đen chuyên dùng cho các Câu lạc
bộ võ thuật nữa chứ, đối lập hẳn với bộ váy dài màu trắng của Minh Y Na…
“Oa, hội trưởng đại nhân hôm nay đẹp trai quá!”
“Oa, anh ấy thật là đẹp trai! Giá mà bạn trai tớ đẹp trai bằng một phần mười
của anh ấy thì thật là tốt! Lâm Tiểu Ngư thật là có phúc!”
“Lần nào khó khăn hội trưởng cũng xuất hiện để giúp Lâm Tiểu Ngư, tớ mà có
người bạn trai tốt như vậy thì tớ nhất định sẽ thật ngoan ngoãn nghe lời anh
ấy!”
“Chắc kiếp trước hội trưởng đại nhân là thiên thần nên mới có khí chất thanh
cao như vậy!”
…
Trời ạ, đây là những câu nói của cô gái háo sắc nào vậy? Tôi buồn nôn quá! Họ
cũng không nghĩ được là đây là cuộc thi biểu diễn võ thuật, mặc dùTả Mạc Phong
có vẻ rất hung dữ, nhưng anh ta cũng chỉ là một anh chàng công tử trói gà không
chặt, anh ta làm sao mà biểu diễn được võ thuật chứ!
“Anh…” Minh Y Na nhìn Tả Mạc Phong, rồi lại nhìn tôi, không biết nói câu
gì.
“Mau chuẩn bị ra sân khấu thôi, ở ngoài âm nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!” Tả
Mạc Phong bước đến, nắm tay Minh Y Na và hướng đến cửa ra sân khấu.
Anh ta nắm tay Minh Y Na bước qua mặt tôi, khuôn mặt nở một nụ cười chưa bao
giờ dịu dàng đến thế, nhưng anh ta cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái…
Anh ta không nhìn tôi, tại sao lại không nhìn tôi? Tôi nhìn bóng dáng anh ta
và Minh Y Na dần biến mất khỏi cửa ra sân khấu, hậm hực quay người đi ra khán
đài.
“Tiểu Ngư, đợi tớ với!” Tiếu Tiếu đuổi theo tôi an ủi: “Hội trường và Minh Y
Na chỉ là biểu diễn thôi mà…”
“Ừ, tớ biết rồi!” Tôi ngẩng đầu lên để nước mắt mình không chảy ra, rồi cố
gắng cười với Tiếu Tiếu: “Chúng ta xem biểu diễn đi.”
Trong tiếng vỗ tay rầm rầm, chiếc rèm sân khấu bắt đầu mở ra.
Nhạc nổi lên, du dương nhẹ nhàng như nước chảy, một cô gái xinh đẹp trong
trang phục màu trắng bị lạc trong khu rừng tràn ngập ý xuân. Cô được một hiệp sĩ
trẻ mặc đồ đen cứu, hai người sớm tối bên nhau và dần nảy sinh tình cảm. Giữa
trời đất bao la, một người nhảy, một người múa kiếm, đẹp vô cùng. Nhưng không
lâu sau đó, kẻ thù của chàng hiệp sĩ kia tìm đến và cướp mất cô gái xinh đẹp. Để
cứu người yêu, chàng hiệp sĩ trẻ đã phải chiến đấu trên suốt quãng đường và cuối
cùng, chàng chết dưới chân người yêu vì kiệt sức. Cô gái ấy cũng quyên sinh…
Trong vở kịch buồn này, mặc dù diễn xuất cảu Tả Mạc Phong không được thuần
thục như Thượng Quan Cảnh Lăng, song lại kết hợp rất ăn ý với Minh Y Na. Sự mạnh
mẽ cứng rắn kết hợp với sự dịu dàng, đằm thắm, đi sâu vào lòng người!
Ha, Tả Mạc Phong à, một lần nữa anh lại làm tôi ngạc nhiên…
Khi tiếng nhạc nhỏ dần rồi ngưng hẳn, cả hội trường rơi vào tĩnh lặng.
Và trong giây lát, tiếng vỗ tay vang dội!
Trong giây phút ấy, tôi biết rằng chúng tôi đã thành công, mọi nỗi vất vả
trước đây cuối cùng cũng đã được đền đáp!
Tiệc mừng chiến thắng của chúng tôi được tổ chức tại một cửa hàng nằm cạnh
sân vận động. Tả Mạc Phong tuyên bố, hôm nay bao trọn cửa hàng. Ánh sáng, âm
nhạc và những khuôn mặt háo hức làm tôn thêm không khí sôi động nhưng không kém
phần lãng mạn bên trong phòng hát đang chao đảo bởi những