Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325101

Bình chọn: 9.00/10/510 lượt.

h thường, nhưng thật ra là
một kẻ háo sắc, có quan hệ mờ ám với mấy bạn gái trong trường rồi, những bạn gái
đáng thương đó lại còn chết mê chết mệt anh ta nữa chứ…” Bạn trai ấy cứ thao
thao bất tuyệt tiết lộ thông tin cho tôi với vẻ đầy đố kị và phẫn nộ.

Đúng là một kẻ hoang dâm vô liêm sỉ…

“Tại hạ đang truy đuổi một tên gi­an tặc hoang dâm tội ác tày trời, không ngờ
là hắn dùng thủ đoạn hạ lưu, đẩy tại hạ xuống vách núi. Tại hạ nghĩ là mình sẽ
không thể sống sót được…” Lần đầu tiên gặp Thượng Quan Cảnh Lăng, anh ấy đã nói
như vậy với tôi. Tôi bỗng hiểu rõ một điều - Quân Lưu Ca chính là tên gi­an tặc
hoang dâm mà Thượng Quan Cảnh Lăng đang truy đuổi, hắn ta cũng bị rơi xuống vách
núi như Thượng Quan Cảnh Lăng. Sau đó Quân Lưu Ca dẫn đội của mình đến đây tham
gia thi đấu và đã gặp Thượng Quan Cảnh Lăng, và rồi hẳn là gặp lại kẻ thù thì
lại đùng đùng nổi giận…

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy rùng mình. Cái tên Quân Lưu Ca ấy ở
thời phong kiến còn dám dùng những thủ đoạn bì ổi để đẩy Thượng Quan Cảnh Lăng
ngã xuống vách núi, thì nói gì đến nói ở thời hiện đại này, hắn ta chắc chẳng có
việc gì là không làm được cả!

Tôi dựa vào lan can trên khán đài, xung quanh là tiếng hò hét ầm trời, trước
mắt tôi là rất nhiều gương mặt nhưng lại chẳng nhìn thấy khuôn mặt mà tôi muốn
tìm.

“Yên tâm, anh sẽ không để em phải quét sân vận động một năm đâu.” Câu nói
buổi sáng của Thượng Quan Cảnh Lăng lại văng vẳng bên tai, rồi những kỉ niệm bên
nhau trong hai tháng qua cứ lần lượt hiện lên trong đầu tôi.

“Tiểu Ngư, nếu như một ngày nào đó anh biến mất thì em làm thế nào?”

“Ngốc ạ, sao mà anh lại biến mất được cơ chứ? Ha ha!”

“Nhỡ may… Anh nói là nhỡ mà anh lại đột nhiên xuyên thời gi­an quay trở về
thì sao?”

“Vậy thì… Em sẽ đi tìm anh, tiện thể đi thăm thú thời phong kiến luôn… ha ha,
có khi lại có thể vào cung làm Hoàng hậu ấy chứ!”



Lòng tôi cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến anh ấy, nhưng chỉ trong một tích tắc mà
thôi, sau đó tôi lại cảm thấy hoang mang vô cùng. Đúng rồi, tôi phải đi tìm anh
ấy, tôi nhất định phải tìm được anh ấy!

Cả một buổi chiều, tôi tìm từng ngóc ngách của sân vận động và khu vực gần
đó, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của anh ấy. Tôi đã tuyệt vọng
rồi. Hai người họ rất có thể mải đánh nhau rồi đột nhiên lại xuyên thời gi­an
trở về thời phong kiến hoặc sang một không gi­an nào khác rồi, tựa như họ chưa
từng xuất hiện ở đây, Thượng Quan Cảnh Lăng cũng chưa từng xuất hiện ở đây… Có
lẽ đây chỉ là một giấc mơ!

Tôi đập mạnh đầu mình vào lan can, sự đau đớn nói cho tôi biết rằng tất cả
đều là sự thật, không phải là mơ. Nhưng, Thượng Quan, anh ở đâu? Anh đã nói là
anh phải làm cho tôi vui vẻ hạnh phúc cơ mà. Anh không giữ lời hứa, anh bỏ mặc
tôi, cứ thế biến mất mà chẳng thèm nói với tôi một lời nào.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Thượng Quan Cảnh Lăng biến mất, sẽ
có một ngày Thượng Quan Cảnh Lăng bỏ tôi mà đi. Tôi cứ nghĩ rằng cho dù có gặp
phải sóng gió như thế nào đi nữa thì anh ấy cũng sẽ luôn ở bên tôi. Nhưng giờ
thì anh ấy thực sự đã bỏ tôi rồi!

Giọng nói của anh ấy, nụ cười của anh ấy có một sức mạnh khiến người khác có
cảm giác yên bình, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không bao giờ cảm thấy
sợ hãi… Tôi luôn luôn nghĩ rằng ở cái xã hội hiện đại này là tôi chăm sóc cho
anh ấy, nhưng thực ra lại chính là anh ấy, chính anh ấy mới là người luôn chăm
sóc cho tôi, mang lại cho tôi cảm giác bình yên! Lòng tôi bỗng cảm thấy trống
trải, tôi không nghĩ được rằng, hóa ra thời gi­an hai tháng qua, tôi đã quen với
sự quan tâm chăm sóc của Thượng Quan Cảnh Lăng rồi. Tôi luôn cho rằng sự quan
tâm của anh ấy đối với tôi là lẽ đương nhiên, tôi ỷ lại vào anh ấy cũng là
chuyện hiển nhiên, nhưng giờ đây, sự quan tâm ấy, sự ỷ lại ấy bỗng chốc biến
mất…

Lâm Tiểu Ngư, mày là một đứa tham lam! Mày thích được Tả Mạc Phong để mắt
tới, nhưng cũng không muốn mất đi bàn tay ấm áp của Thượng Quan Cảnh Lăng. Mày
đúng là một đứa không ra gì!

Nước mắt cứ thế tuôn trào, tôi ôm lấy hai cánh tay mình, chầm chậm quỳ xuống
đất, khóc thật to!

Bỗng nhiên, một chiếc khăn trắng tinh đưa đến bên cạnh tôi. Tôi cũng chẳng
thèm nhận lấy chiếc khăn ấy. Rồi chiếc khăn trắng ấy giúp tôi lau nước mắt. Lúc
này tôi mới ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của nó. A! Là Tả Mạc Phong!

“Anh, anh, sao anh lại ở đây?” Tôi lắc lắc đầu, nhất định là tôi lại nằm mơ
rồi!

“Tôi luôn luôn ở bên cạnh cô!” Tả Mạc Phong quỳ xuống trước mặt tôi, đôi mắt
sâu thẳm hiện lên một ánh mắt mà từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Nếu như tôi không nhìn nhầm, thì đó là ánh mắt thương hại!

Tôi sợ hãi nhảy bậ rồi nhìn lên trời, nói to: “Tả Mạc Phong, bây giờ vẫn chưa
đến chiều tối mà!”

Tả Mạc Phong đứng lên, hai đôi lông mày nhíu lại, nhếch miệng nói: “Lâm Tiểu
Ngư, rốt cuộc là cô giấu tôi điều gì?”

“Không có gì cả! Lúc này chỉ là không muốn làm to c


XtGem Forum catalog