
hài lòng
chứ? Anh dựa vào cái gì mà nói là không thích chị ấy?” Cảm giác chua xót này
trong lòng tôi là gì vậy? Tại sao lòng tôi càng cảm thấy khó chịu thì tôi lại
càng muốn nói với Tả Mạc Phong những câu càng khiến tôi khó chịu hơn?
“Những người thích tôi thì tôi đều phải thích lại người ta sao? Trên đời này
có nhiều cô gái tốt như vậy, chẳng lẽ tôi phải đáp lại hết sao?” Tả Mạc Phong dở
khóc dở cười. Đáng lẽ là anh ta phải rất tức giận với tôi chứ, nhưng hình như
càng nghe tôi nói thì giọng anh ta lại càng yếu đi.
Tả Mạc Phong gõ một cái lên trán tôi nói: “Lâm Tiểu Ngư, nếu cô muốn quét dọn
phòng làm việc của hội trưởng ba tháng liền sau khi cuộc thi đấu kết thúc thì cô
cứ nói tiếp đi.”
Tôi lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn thấy khuôn mặt đang bất bình phẫn nộ bỗng chốc chuyển sang im như hến
của tôi, Tả Mạc Phong đắc ý gõ gõ lên trán tôi: “Bé ngoan dễ bảo, hảo hán không
sợ cái thiệt trước mắt.” ồi anh ta nhẹ nhàng quay người, đi tiếp về phía
trước.
Mới bước được vài bước, Tả Mạc Phong quay đầu lại. Tôi nhìn không rõ vẻ mặt
lúc đó của anh ta, chỉ nghe thấy anh ta nói với tôi từng câu từng chữ một: “Tiểu
Ngư, câu nói lần trước ở cửa khách sạn chỉ là cái cớ thôi. Lần này tôi không nói
dối cô đâu, tôi đã mở lòng mình từ lâu rồi, đang đợi một người bước vào.”
Nói xong câu đó, Tả Mạc Phong lại đi tiếp.
Sao tôi lại không hiểu được anh ta nói gì nhỉ? Anh ta nói là anh ta đã mở
lòng mình, nghĩa là anh ta đã thích một người? Người đó là ai? Khả năng lớn nhất
là Minh Y Na, lẽ nào thực sự là Lâm Tiểu Ngư?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật khó chịu, tựa như bị ai đó cướp đi cái gì đó rất
quý giá.
Lâm Tiểu Ngư, mày đúng là đồ ngốc, mày muốn biết câu trả lời, tại sao đến lúc
gần có câu trả lời rồi thì tìm mày lại thấy chua xót như vậy? Lẽ nào mày thực sự
thích Tả Mạc Phong? Không, không phải, anh ta chỉ là bạn trai giả thôi, quan hệ
yêu đương giữa mày và Tả Mạc Phong chỉ là một thỏa thuận. Lâm Tiểu Ngư, đừng
ngốc nghếch nữa, cho dù Tả Mạc Phong yêu ai thì cũng chẳng liên quan gì đến mày
cả! Bởi vì, người ấy, tuyệt đối không phải là mày!
2.
Cuộc thi đấu võ thuật giữa các trường trung học toàn thành phố được tổ chức
tại sân vận động thành phố, nơi đó cách trường chúng tôi khá xa. Tả Mạc Phong
xin trường cho một chiếc xe to, vừa mới sáng sớm mọi người đã lục tục lên xe để
đi đến sân vận động rồi.
Sân vận động này đã có lịch sử mấy chục năm rồi, rất nhiều cuộc thi trong
thành phố đều tổ chức ở đây. Nghe nói là nơi đây đã được rất nhiều trường h coi
là “vùng đất thần thánh”, rất nhiều học sinh xuất sắc hy vọng được một lần đứng
trên bục trao giải ở sân vận động này.
Và đương nhiên, lần này đứng trên bục trao giải sẽ là tôi! Ngọc Hoàng Đại đế,
Quan Âm Bồ Tát, Thượng Đế ơi, nếu lần này các ngài không cho con nhận giải thì
con sẽ chết cho các ngài xem!
Tôi hít một hơi thật dài rồi mới đưa mọi người đi vào sân vận động. Thượng
Quan Cảnh Lăng chạy lên nắm lấy tay tôi, mỉm cười và nói: “Yên tâm đi, anh không
để em phải quét sân vận động một năm đâu!”
“Ôi dào!”
Cảm giác hình như có ánh mắt không thiện cảm lắm đang nhìn về phía mình, tôi
vội vã buông tay Thượng Quan Cảnh Lăng ra, vỗ lên vai anh ấy, cố gắng không để
lộ sự căng thẳng của mình: “Ha ha, anh em tốt!”
Thượng Quan Cảnh Lăng cười dịu dàng, kiên định đi về phía khu vực chờ thi
đấu.
Trong sân vận động là một biển người, ngoài những thành viên và đội cổ vũ của
các trường thì còn có rất nhiều phóng viên, tất cả các ống kính đều bấm “tách
tách” không ngừng! Kinh khủng nhất là những người hâm mộ của Thượng Quan Cảnh
Lăng và Tả Mạc Phong chiếm đến một nửa sân. Họ la hét điên cuồng: “Thượng Quan,
Thượng Quan, em yêu anh…”, “Tả Mạc Phong, Tả Mạc Phong, em yêu anh!” Một người
thì giống như một chàng hoàng tử có nụ cười vô cùng dịu dàng, một người thì vẻ
ngoài lạnh lùng nhưng lại có sức hấp dẫn đến mê hồn.
Tôi nhìn về phía đám đông - vừa rồi lúc tôi đang nói chuyện với Thượng Quan
Cảnh Lăng, rõ ràng là tôi có cảm giác có một ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn
chúng tôi, nhưng tôi không biết là ánh mắt ấy ở đâu.
“Sao thế? Có ma à?” Tả Mạc Phong không biết từ lúc nào đã đi đ̓ cạnh tôi.
“À, không, không có gì!” Tôi lắc đầu, không dám nói cho anh ta biết, bởi vì
nhất định là anh ta sẽ không tin tôi!
“Đây là dầu cù là, ở đây nhiều người, lúc nào thấy trong người khó chịu thì
bôi một ít vào!” Vẻ mặt Tả Mạc Phong chẳng có biểu hiện gì, vẫn vừa bước đi vừa
nhìn về phía trước, rồi nhanh như chớp nhét vào tay tôi một cái hộp nhỏ: “Cô
đừng quá lo lắng, nếu không được giải nhất thì cũng không sao!”
Nói xong, Tả Mạc Phong bước nhanh về phía trước, tôi cứ tròn mắt đứng đó nhìn
bóng lưng của anh ta, rồi lại tròn mắt nhìn hộp dầu cù là trong tay mình. Trời
ạ! Vừa rồi anh ta nói cái gì ấy nhỉ? Tôi không nằm mơ đấy chứ? Tên ngụy quân tử
đó sao có thể… Trước đó còn rất hung dữ với tôi mà, sao mới có vài phút đã