
tôi được nhờ theo!” Tả Mạc Phong tự cười với mình, khuôn mặt khôi ngô
ấy đượm chút đau đớn.
“Hôi trưởng Mạc Phong…” Khả năng chịu đựng của tôi không được tốt cho lắm,
nhìn khuôn mặt đau đớn ấy, tình thương bỗng dâng trào mạnh mẽ trong lòng tôi,
tôi muốn đưa tay ra an ủi tên hội trưởng, người mà luôn luôn khiến tôi cảm thấy
căm ghét. Xin anh đừng kể cho tôi nghe những chuyện như vậy, tôi sẽ khóc
mất.
“Nhưng, nhưng chuyện này có liên quan gì đến chuyện thích MinhY Na đâu?” Tôi
vội vã chuyển chủ đề, sợ lại gợi vết thương lòng của hắn ta.
“Lúc tôi sống ở đây, vì nhà rất nghèo nên chẳng ai muốn chơi với tôi. Chỉ duy
nhất có một bạn gái, nhà bạn ấy ở cạnh nhà tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên,
cùng chơi, cùng đi học, cùng làm bài tập. Có thể nói là một đôi bạn thanh mai
trúc mã! Tôi đã từng làm một chiếc nhẫn cỏ tặng bạn ấy; th rằng nhất định sau
này sẽ lấy bạn ấy…” Ánh mắt Tả Mạc Phong long lanh, giống như một ngôi sao đẹp
đẽ toả sáng trong đêm tối. Không ngờ rằng hội trưởng đại nhân lạnh lùng của
chúng tôi lại có một chuyện tình cảm động như vậy. Nếu như viết một cuốn tiểu
thuyết rồi bán ở trường – ha ha, nhất định là sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
“Sau đó…” Ánh mắt Tả Mạc Phong bỗng trở nên u ám: “sau đó mẹ lấy chồng khác,
mẹ đưa tôi lên xe rời khỏi nơi đây. Cô ấy đuổi theo chiếc xe vừa vẫy vẫy vừa gọi
tên tôi. Tôi mãi mãi không quên được ngày hôm đó, cô ấy mặc một chiếc váy trắng,
rồi bỗng nhiên có một chiếc xe khác từ ngã rẽ đi tới, cô ấy giống như một đám
mây trắng, nhẹ nhàng bay lên, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống đất…”
“Ôi… Xin lỗi, xin lỗi!” Tôi cứ nghĩ rằng sẽ được nghe một mối tình đầu lãng
mạn, không ngờ kết cục lại đau lòng như vậy, lại không ngờ được quá khứ của Tả
Mạc Phong lại đau khổ như vậy. Bỗng nhiên, lòng tôi trào lên một niềm thương cảm
không thể diễn tả bằng lời, còn Tả Mạc Phong thì ngẩng lên nhìn bầu trời rất
lâu. Tôi biết anh ta sẽ kìm nén những giọt nước mắt không để chúng chảy
xuống…
Yên tĩnh, sau một khoảng yên tĩnh đến nghẹt thở, Tả Mạc Phong nhẹ nhàng lên
tiếng: “Cô biết không, trông cô rất giống cô ấy.” Nói xong, anh ta phủi phủi bụi
trên người, rồi quay người bước đi…
Tôi nhìn theo bóng dáng anh ta in dài trên mặt đất, lần đầu tiên tôi thấy sao
mà bóng dáng ấy lại hiu quạnh đến vậy…
Đi đến cửa khách sạn, Tả Mạc Phong dừng lại nhìn tôi. Tôi không dám ngẩng lên
nhìn anh ta, cứ như là tôi vừa làm việc gì sai vậy. “Tiểu Ngư, không phải vì
Minh Y Na không tốt, mà vì tôi là một người bất hạnh, tôi không muốn lại mang
đến cho người khác sự bất hạnh ấy.” Tả Mạc Phong nhẹ nhàng nói như vậy với tôi,
lúc ấy tôi không biết phản bác lại anh ta như tế nào. Bởi vì tôi biết rằng trong
lòng anh ta có một nỗi đau rất lớn, chiếc váy màu trắng thời thơ ấu sẽ mãi là
một vết thương không thể xoá đi được trong kí ức của anh ta.
Về đến phòng, tôi mới biết lúc tôi kéo tay Tả Mạc Phong chạy đi, mọi người
đều tưởng chúng tôi có chuyện gì nên đều chạy đi tìm. Tôi vội vàng mở điện
thoại, nhắn một tin cho Tiếu Tiếu. Một lúc sau mới thấy ba người họ trở về, cũng
không biết là đã tìm tôi và Tả Mạc Phong bao lâu rồi nữa.
“Tiểu Ngư, em chạy đi đâu vậy?” Thượng Quan Cảnh Lăng vừa bước vào phòng đã
nắm lấy tay tôi, vẻ mặt không giấu được sự lo lắng và quan tâm.
“Không có gì, chỉ là đi nói chuyện vớiTả Mạc Phong chút thôi.” Tôi lén nhìn
Minh Y Na, ánh mắt đầy chờ đợi của chị ấy bắt gặp ánh mắt muốn trốn tránh của
tôi bỗng trở nên u ám.
“Xin lỗi, chị Y Na…” Tôi khẽ mở miệng, chậm rãi nói. Không phải Lâm Tiểu Ngư
tôi không nhiệt tình, thực ra là vì mối tình đầu của Tả Mạc Phong quá đau lòng,
khiến tôi không muốn chạm vào chuyện tình cảm của anh ta nữa.
“Không sao, có lẽ bọn chị không có duyên. Tiểu Ngư, hội trưởng là bạn trai
em, không cần phải làm những việc ngốc nghếch, chị chúc hai em hạnh phúc.” Minh
Y Na lấy lại tinh thần, nở một nụ cười rạng rỡ với tôi, vậy mà tại sao tôi chỉ
nhìn thấy nỗi đau khổ trên khuôn mặt của chị ấy.
Minh Y Na cố kìm nén nước mắt, đi về phòng trước, tôi nghĩ là chị ấy về đó để
khóc.
Đến khi bình tĩnh lại, tôi mới phát hiện ra rằng bàn tay mình vẫn đang nằm
gọn trong bàn tay của Thượng Quan Cảnh Lăng, sắc mặt Tiếu Tiếu thì tái nhợt. Tôi
vội vả rút tay lại, “Thượng Quan, em không sao, anh đừng lo, anh về phòng nghỉ
đi.”
“Ừược rồi.” Thượng Quan Cảnh Lăng đi được hai bước rồi quay lại nhìn tôi
“Tiểu Ngư, em và Tả Mạc Phong…”
“Chúng em không sao,anh đừng nghĩ ngợi nhiều, mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngày
mai còn có tinh thần để đi chơi tiếp.” Tôi nhanh chóng ngắt lời anh ấy. Giờ đây
trong lòng tôi đang chất đầy những nỗi buồn, tôi không thể chịu đựng thêm được
nữa rồi.
Thượng Quan Cảnh Lăng cắn răng, ánh mắt hiện lên một tâm trạng không biết
diễn tả như thế nào. Nhưng anh ấy không hỏi tiếp nữa, anh ấy nở một nụ cười dịu
dàng quen thuộc với tôi, nói: “Được rồi, vậy em nghỉ sớm đi, có chuyện gì thì
ngày mai nói.”
Thượng Quan Cảnh Lăng