Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325235

Bình chọn: 9.5.00/10/523 lượt.

vừa rời đi tôi liền cầm tay Tiếu Tiếu vội vã giải
thích: “Tiếu Tiếu, Thượng Quan quá lo cho tớ, anh ấy là ngừơi anh lúc nào cũng
trọng tình cảm, từ bé đã không múôn nhìn thấy tớ bị tủi thân.”

Tiếu Tiếu cười miễn cưỡng nói: “Vậy à, tớ lại cứ nghĩ… Hi hi,không sao, chúng
ta về phòng ngủ thôi.”

Nhìn bóng dáng Tiếu Tiếu biến mất ở cuối hành lang, còn lại mình tôi đứng ở
sảnh khách sạn, tôi bỗng thấy mình thật cô độc.

Đó là một buổi tối thật buồn, chắng biết có mấy ngừơi có thể ngủ ngon
được.

Ngày thứ hai, do tâm trạng của mọi người đều không tốt nên chẳng ai có hứng
thú đi chơi, thế là chúng tôi trở về trường sớm hơn dự kiến.

Thật lòng mà nói, đó là kì nghỉ chẳng vui vẻ gì, chuyện mối tình đầu của hội
trưởng đại nhân là buồn nhất. Nếu như tôi biết trước điều ấy, thì tôi nguyện cả
đời này sẽ không hỏi anh ta câu “Tại sao?”



Sau khi từ thành phố Z trở về, mọi người lại càng ra sức tập luyện. Tiếu Tiếu
hình như đã quên chuyện ngày hôm đó, ngày nào cũng quấn lấy Thượng Quan Cảnh
Lăng. Cũng từ hôm đó, ánh mắt của Thượng Quan Cảnh Lăng đối với tôi lại càng có
chút gì đó… ưu phiền. Tôi giả vờ như không nhìn thấy, cũng không muốn nghĩ ngợi
nhiều, câu chuyện của Tả Mạc Phong vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, không thể nào
thoát ra được.

Trong số những người chúng tôi thì có chị Minh Y Na là thay đổi nhiều nhất,
một người vốn rất sôi nổi hoạt bát bỗng trở nên trầm lặng ít nói. Cứ mỗi khi
nhắc đến Tả Mạc Phong là ánh mắt chị ấy lại trở nên u ám; cứ mỗi lần Tả Mạc
Phong đến để kiểm tra, ánh mắt chị ấy lại dõi theo cho đến khi bóng dáng anh ta
biến mất, còn anh ta thì không thèm đáp lại. Đáng ghét, sao anh ta lại như vậy
cơ chứ? Mặc dù quá khứ của anh ta rất buồn, nhưng dù sao thì nó cũng đã là quá
khứ, làm gì mà phải đến mức không thèm để ý đến một cô gái tốt như vậy chứ,
không biết quý trọng người ta sao?

Nhìn bóng dáng cô đơn của Minh Y Na, tôi thầm hạ quyết tâm, đợi đến khi cuộc
thi kết thúc, nhất định sẽ phải “mối lái” cho chị ấy với Tả Mạc Phong. Nhưng khi
nghĩ như vậy, không hiểu tại sao lòng tôi bỗng có một cảm giác kì lạ.

Nhưng tôi phải chứng minh với bản thân mình – Tôi không thích Tả Mạc Phong,
tôi không thích anh ta!

“Tôi không thích anh ta… Tôi không thích anh ta… Tôi không…”

“Lâm Tiểu Ngư, Lâm Tiểu Ngư, tỉnh lại đi… Cô sao vậy?”

Ai đang lay tôi vậy, véo vai t quá… Hu hu, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì
cả. Tôi đau điếng người, mở mắt ra. Những sợi tóc ngắn bay bay theo gió, hai
hàng lông mày rất đậm đang nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ tức giận, tựa như
chỉ một giây nữa là có thể tóe ra lửa. Chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi
cảm, hiện rõ cá tính rất riêng của mình.

Đó là… Tả Mạc Phong!

Tôi giật nảy mình bật dậy, ngã dúi người về sau. Đúng lúc này, Tả Mạc Phong
giơ tay vòng qua eo tôi. Do vẫn đang sợ hãi, tôi chưa kịp giữ thăng bằng, lại bổ
nhào người về phía trước, rồi rơi gọn vào trong lòng anh ta…

Lúc đó, tôi bỗng có một cảm giác như đang chìm đắm vào một cái gì đó. Nhưng
tôi đã trải qua vô số mỹ sắc rồi, làm sao mà có thể nằm gọn trong tay anh ta
được chứ? Tôi chỉ chìm đắm ba giây rồi lại lập tức giẫm mạnh lên chân anh ta,
nhảy ra khỏi vòng tay anh ta, lùi đến chỗ mà tôi cảm thấy an toàn mới kêu lên:
“Người ta đang ngủ, sao anh lại đánh thức tôi dậy thế? Lại còn cấu tôi nữa chứ…
đáng ghét!”

Tả Mạc Phong nhíu mày vì đau rồi trừng mắt nhìn tôi. Hừm, cứ cố mà chịu đi,
chắc chắn là rất đau nhưng để giữ phong độ của mình, anh ta vẫn không chịu cúi
xuống xoa chân một cái…

Tôi đắc ý vênh mặt lên với anh ta!

Tả Mạc Phong tối sầm mặt bước đến, nắm lấy cổ áo tôi rồi kéo về phía trước.
Đợi đã, làm gì mà kéo cổ tôi đi như vậy? Tôi đang ở đâu? Chúa ơi, tôi chết đây!
Bốn chục con mắt trên xe buýt đang đổ dồn về phía tôi. Không, không phải, chính
xác là nhìn hai chúng tôi…

Lúc này tôi mới nhớ ra, ngày mai là ngày diễn ra cuộc thi đấu rồi, Tả Mạc
Phong đã hẹn tôi cùng đi đến sân đấu để xem qua, ai ngờ tôi vừa mới lên xe đã
lăn ra ngủ. Hu hu hu, lại còn nói mơ nữa chứ!

Tả Mạc Phong kéo tôi xuống xe, rồi buông tay ra. Cái tên này, chẳng có chút
nhân tính gì cả!

“Tôi thực sự không biết kiếp trước tôi đã gây ra nghiệp chướng gì mà tôi lại
gặp phải một người như cô! Cô xem lại cô kìa, trên xe buýt thì ngủ như một con
lợn, lại còn nói mơ nữa chứ, đã thế lại còn nói rõ to…” Tả Mạc Phong nói một
tràng như xả đạn vào mặt tôi vậy.

Haizzz! Thực ra tôi cũng khá hiểu anh ta, và cũng khá thông cảm với anh ta,
cho nên tôi mới không nói lại mà cứ để anh ta mắng xong. Có lẽ anh ta cũng không
chịu đựng được nữa rồi, nếu không thì với tính cách của một tên ngụy quân tử như
anh ta làm sao mà có thể mắng tôi té tát ở giữa đường như thế chứ?

Tôi tỏ ra đáng thương cúi đầu xuống, đan tay vào nhau. Có lẽ Tả Mạc Phong
không quen với bộ dạng đó của tôi, anh ta liền sờ tay lên trán tôi, tự nói với
mình: “Không bị sốt, sao đột nhiên lạ


Disneyland 1972 Love the old s