Pair of Vintage Old School Fru
Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325603

Bình chọn: 8.5.00/10/560 lượt.

ùng Thượng Quan Cảnh Lăng. Ôi! Thật là buồn nôn!

Còn Tả Mạc Phong thì thư thái ngồi trên so­fa uống nước, tôi chẳng nói chẳng
rằng xông đến giằng lấy chiếc cốc trang tay Tả Mạc Phong, đặt “bộp” một cái
xuống mặt bàn, kéo tay hắn đi ra ngoài cửa. Thượng Quan Cảnh Lăng và Tiếu Tiếu
nhìn chúng tôi với ánh mắt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi xua xua tay nói
với hai người họ: “Mọi người hát tiếp đi, tớ có chút việc riêng cần giải
quyết!”

Tôi kéo tay Tả Mạc Phong đi ra ngoài của KTV, nhưng tôi chợt phát hiện ra
rằng cả đoạn đường hắn ta không hề phản kháng gì, cứ ngoan ngoãn để tôi kéo đi,
xem ra tình hình có vấn đề…

“Nói luôn vấn đề chính!” Tôi chưa kịp mở miệng thì Tả Mạc Phong đã khoanh hai
tay trước ngực, dựa vào chiếc cột cạnh đó, nhìn tôi với ánh mắt rất lạnh lùng,
sau đó chuyển ánh mắt ấy đến một nơi xa xăm nào đó, tựa như đứng trước mặt hắn
ta không phải là tôi, mà là một hòn đá ở ven đường chẳng có chút giá trị g

Chú thì nhịn được, chứ còn thím thì không thể. Sao lại dám nhìn tôi cái kiểu
đó chứ, dám coi thường tôi như không tồn tại à? Hu hu hu, sự tôn trọng ở đâu
chứ!

“Buổi chiều không phải là bảo anh đưa Minh Y Na đi chơi sao, tại sao anh lại
đối xử lạnh nhạt với người ta chứ? Người ta là con gái, anh rút cuộc có chút
thương hoa tiếc ngọc không vậy? Anh có biết chị ấy thích anh hai năm rồi không…
Mọi ngày chị ấy đối với anh tốt như vậy, anh nên báo đáp một chút chứ, để chị ấy
vui vẻ trong mấy ngày nghĩ không được sao?” Tôi nắm chặt bàn tay, giận dữ quát
lên.

Tả Mạc Phong bình tĩnh nhìn tôi, sau đó nhếch mép cười khẩy: “Nói xong chưa?
Vậy chúng ta tiếp tục vào hát nhé!” Nói rồi hắn ta quay lưng rời đi.

“Anh đứng lại cho tôi, nếu không tôi sẽ nói cho toàn bộ trường biết sự thật
là tôi và anh không phải là người yêu của nhau…”

Tả Mạc Phong rướn hai hàng lông mày rất đẹp lên, liếc mắt nhìn tôi một cái,
miệng nhả ra hai chữ: “Cô dám!”

“Anh cứ thử xem!” Tôi thách thức.

“Ok, cô muốn tôi làm thế nào?”

Không ngờ là hắn ta lại đồng ý nhanh như thế, tôi ngẩng người, đầu óc vẫn
quay cuồng…

“Không phải là anh rất sợ những cô gái háo sắc kia làm phiền anh nên mới bảo
tôi giả làm bạn gái của anh sao? Thực ra Minh Y Na cũng có thể làm bạn gái anh
mà! Thật cũng được mà giả cũng được, so với tôi thì chị ấy hợp hơn nhiều, không
đúng sao?” Nếu Minh Y Na có thể giả làm bạn gái của Tả Mạc Phong, không biết
chừng đến lúc ấy giả lại thành thật, như thế chẳng phải là quá vui hay sao.

“Cô muốn huỷ thoả thuận giữa chúng taTả Mạc Phong nghiến răng nhìn tôi.

“À, không phải… Tôi chỉ là đưa ra một ý kiến hay thôi!”

“Ok, vậy tôi có thể nói là không tiếp thu ý kiến đó.”

“Tại sao?”

“Tôi không thích!” Chỉ một câu tôi không thích, hắn ta không thích là có thể
dửng dưng, thờ ơ, coi thường tình cảm của thiên thàn Min­hY Na sao? Tức chết đi
mất, hắn ta cho rằng hắn ta là một hoàng tử ở trên cao vời vợi à? Hừm, theo tôi
thấy, hắn ta chỉ là một kẻ ích kỉ, tự cao tự đại…

“Này, sao anh lại không thích con gái hả? Lẽ nào anh…”

“Câm mồm! Không phải như cô nghĩ đâu!” Tả Mạc Phong giận dữ cảnh cáo tôi.

“Vậy, anh cho tôi một lý do đi!” Tôi ngẩng lên nhìn hắn ta. Hừm hừm, lí do?
Chiêu này là do anh dạy tôi đấy.

Tả Mạc Phong bỗng im lặng, hắn ta ngẩng lên, nhìn trăng sáng vằng vặc, rất
lâu sau mới nói “Tôi đưa cô đi đến một nơi!”

Ánh trăng đêm nay chiếu trên con đường đá ở thành phố Z thật lạnh lẽo, mặt
đường nhẵn bóng tựa như mặt hồ tĩnh lặng, còn ánh trăng giống như những gợn nước
chuyển động. Dưới ánh trăng ấy, đáng lẽ phải tay trong tay dạo bộ với một anh
chàng đẹp trai, cùng nói với nhau những câu nói ngọt ngào tình tứ, rồi hai người
nhìn nhau đầy tình cảm, rồi cùng thề non hẹn biển, đây có lẽ là mơ ước của bao
người!

Thật tiếc là Lâm Tiểu Ngư tôi lại không được như vậy. Trong buổi tối đẹp như
vậy, mặc dù tôi cũng ở bên một anh chàng đẹp trai, nhưng cái anh chàng đẹp trai
ấy lại cậy có đôi chân dài, đi như bay về phía trước, còn cô gái yếu đuối đáng
thương là tôi cố sức đuổi theo ở

“Tả Mạc Phong, anh đi chậm một chút thì chết à! Rút cuộc là muốn đi đâu
vậy?”

“Đến rồi.” Tả Mạc Phong bỗng dừng lại, tôi không phanh kịp, đâm sầm vào lưng
hắn ta. Ui da, cái mũi đáng thương của tôi!

“Cô có biết đây là nơi nào không?” Bị tôi đâm sầm vào sau lưng mà hắn ta vẫn
coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ tay về phía trước và hỏi tôi. Cái tên hội
trường này! Tôi xoa xoa cái mũi đang đỏ ửng của mình, nhìn theo phía tay hắn ta
chỉ. Hiện ra trước mắt tôi là một khu dân cư nhỏ đã rất cũ, Tả Mạc Phong chỉ vào
một ngôi nhà ở đó và nói: “Tôi đã ở đó cho đến lúc mười ba tuổi!” Tôi nhìn hắn
ta không hiểu chuyện gì, sao có thể thế được, không nhầm đó chứ? Công tử của một
tập đoàn tài chính nổi tiếng làm sao có thể ở một nơi dột nát thế chứ?

“Lúc tôi mười ba tuổi, bố mẹ tôi li dị, mẹ tôi lấy bố dượng tôi bây giờ, cũng
vì thế mà