
huyện, tôi đã chuẩn bị cho
cuộc thi này rất lâu rồi… tôi không thể phá bỏ tất cả được!”. Lúc này, tôi định
nói rõ cho Tả Mạc Phong biết thân phận của Thượng Quan Cảnh Lăng, nhưng nhớ lại
cảnh Tả Mạc Phong đánh đàn piano - tôi nhận ra rằng chúng tôi thuộc về hai thế
giới khác nhau, anh ta sẽ không phải là hoàng tử của tôi, anh ta sẽ không đứng
bên cạnh tôi!
Ánh mắt của Tả Mạc Phong hình như càng sâu thẳm hơn. Rất lâu sau, anh ta
ngẩng lên nhìn bầu trời đang dần tối lại: “Vừa rồi Đại Lực gọi điện cho tôi, nói
là Thượng Quan đã trở về rồi, một phút trước khi trường Hữu Trí biểu diễn, anh
ấy trở về cùng huấn luyện viên của trường đó!”
“Thật sao? Thượng Quan Cảnh Lăng trở về rồi?” Tôi kéo lấy tay áo của Tả Mạc
Phong, “Chúng ta mau trở về thôi!”
Tả Mạc Phong đẩy tay tôi ra, lạnh lùng nói: “Lâm Tiểu Ngư, tôi cũng giống như
cô, không muốn làm hỏng cuộc thi, nhưng…” Anh ta ngập ngừng một chút, rồi nói
tiếp: “Tôi sẽ làm cho rõ là rốt cuộc cô đang giấu tôi chuyện gì. Nhớ lấy, vì tôi
muốn cùng cô chịu trách nhiệm. Nếu cô đã nghĩ kĩ rồi thì tôi sẽ cho cô cơ hội
chủ động nói cho tôi biết!” Anh ta đứng đó chăm chú nhìn tôi, trong thời khắc
nhập nhoạng tối, ánh mắt của anh ta càng tở nên u tối hơn.
“Thượng Quan, anh chạy đi đâu vậy?” Vừa về đến sân vận động, tôi lập tức kéo
Thượng Quan Cảnh Lăng đến một chỗ vắng người, hỏi như bắn súng liên thanh: “Sao
lại có vết máu? Cái tên Quân Lưu Ca đó anh có biết hắn ta không? À… mà anh có bị
thương không? Anh có biết là em lo lắng muốn chết không!” Tôi kích động đấm một
cái lên ngực của Thượng Quan Cảnh Lăng. Anh ấy cau mày, ôm ngực, chống một tay
lên tường, hình như là rất đau!
Tôi ngẩn người nhìn anh ấy, suýt nữa thì khóc: “Thượng Quan, anh sao vậy? Anh
đừng làm em sợ đấy nhé!”
Thượng Quan Cảnh Lăng mỉm cười, xoa xoa đầu tôi: “Ngốc ạ, anh không sao! Anh
đã hứa với em là nhất định sẽ không để em phải quét sân vận động một năm mà, yên
tâm đi, nhất định chúng ta sẽ thắng!”
“Cái con heo ngốc này. Em chẳng quan tâm đến cuộc thi nữa, em chỉ muốn anh
được bình an vô sự! Anh có hiểu không?” Cái tên ngốc này, anh ấy nghĩ là tôi coi
cuộc thi quan trọng hơn anh ấy à?
Thượng Quan Cảnh Lăng xúc động nhìn tôi, rồi bỗng ôm tôi vào long: “Tiểu Ngư,
em đang lo lắng cho anh sao? Tiểu Ngư, anh rất vui, anh vui vì em đã lo lắng cho
anh. Bởi vì anh, anh, anh thích em…”
Tôi định đẩy anh ấy ra, bởi vì không biết tại sao, trong lòng Thượng Quan
Cảnh Lăng tôi lại nghĩ đến Tả Mạc Phong. Nhưng nghe thấy câu đó, tôi bỗng chẳng
nghĩ được gì nữa, cả người cứ cứng đờ lại! Vừa rồi anh ấy nói là thích tôi!
“Tiểu Ngư, anh thích em! Trước kia lúc truy đuổi Quân Lưu Ca, bị ngã xuống
vách núi nhưng anh không sợ, nhưng buổi chiều khi đấu với hắn ta, anh lại rất
lo. Anh sợ, sợ sẽ không được gặp lại em nữa!”
Trong lòng tôi bỗng có cái gì đó ấm ấm đang chảy xuống, sự xúc động
chăng?
“Anh thật ngốc nghếch! Làm sao mà… không gặp lại em chứ?” Mắt sao vậy, sao
lại ướt ướt, thật là ghét. Thượng Quan đáng ghét này, sao bỗng nhiên lại thế này
chứ?
Rồi Thượng Quan Cảnh Lăng nâng mặt tôi lên, đôi mắt trong veo chứa một thứ gì
đó mềm mại như bông, lẽ nào… đây chính là cái mà ta gọi là “dịu dàng” sao? Hay
cái đó gọi là “tình cảm nồng nàn”?
Anh ấy nhìn tôi với khoảng cách rất gần, toàn bộ hơi thở cứ phả vào mặt tôi.
Hơi thở nóng bóng ấy khiến mặt tôi thấy nóng bừng, rồi môi anh ấy từ từ tiến
lại. Hu hu hu, không được hôn, không được. Tại sao trong đầu tôi cứ hiện lên ánh
mắt của Tả Mạc Phong nhỉ? Nhưng tôi không phản kháng, tôi lại không phản kháng,
tại sao tôi lại không phản kháng chứ?
Lẽ nào, lẽ nào tôi chuyển đối tượng yêu rồi? Nhưng tôi chuyển từ ai sang ai?
Ôi, tôi rối loạn mất rồi…
Trong thời khắc đôi môi của Thượng Quan Cảnh Lăng gần chạm vào môi tôi thì
bỗng nghe thấy tiếng ho đằng sau lưng. Thượng Quan Cảnh Lăng sợ hãi buông tôi
ra, tôi quay lại nhìn - là Tả Mạc Phong. Anh ta nhìn tôi hiện rõ vẻ khinh thường
và cả sự cụt hứng nữa, một cảm giác cụt hứng và tổn thương!
Không biết tại sao, nhìn thấy vẻ mặt đó của Tả Mạc Phong, lòng tôi bỗng trào
dâng một nỗi xót xa không thể diễn tả thành lời. Anh ta nhất định là đã hiểu
nhầm rồi!
“Ôi, xin lỗi… Xem ra tôi đến không đúng lúc.” Tả Mạc Phong đút hai tay vào
túi quần, dựa vào tường, mở miệng như định nói gì đó rồi lại mỉm cười. Sao trong
nụ cười của anh ta tôi lại cảm thấy có một nỗi buồn nhỉ?
“Nhưng… Thượng Quan, Tiểu Ngư là bạn gái của tôi mà?” Tôi và Thượng Quan Cảnh
Lăng ngây người, không biết tại sao anh ta lại nói như vậy. Đó chỉ là một thỏa
thuận mà…
“Tiểu Ngư nói, đó là giả!” Thượng Quan Cảnh Lăng cười và xoa xoa đầu tôi:
“Lần trước tôi đã hỏi Tiểu Ngư rồi!”
“Giả?” Giọng Tả Mạc Phong khàn khàn và thê lương, rồi cúi đầu xuống không nói
thêm gì nữa, im lặng như chết vậy! Rất lâu, rất lâu sau, lâu như một thế kỷ y,
Tả Mạc Phong mới ngẩng lên, nở một nụ cười làm “điên đảo chúng sinh”, nói: