Polaroid
Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324820

Bình chọn: 7.5.00/10/482 lượt.

ai kẻ đó!”

Cái gì? Phải lựa chọn ư? Có nhầm không vậy? Tôi biết chọn ai đây? Rõ ràng hắn
biết tôi không muốn mất ai trong số họ! Nghe thấy ý đồ của Quân Lưu Ca, hai
người bị trói trên cây cột đều đồng loạt ngẩng đầu, hướng hai cặp mắt về phía
tôi. Một cặp mắt dịu dàng, không giấu được cảm giác bi thương lưu luyến, một cặp
mắt khác vẫn lạnh lùng nhưng từ đó vẫn có thể cảm nhận được một sự căng thẳng
không thể diễn tả bằng lời.

“Cứu cả hai người một lúc có được không?” Không thể chịu đựng thêm được nữa,
tôi hét lên, người run lên vì giận dữ và sợ hãi. Ngay cả bản thân tôi cũng bị
tiếng hét của mình làm cho phát hoảng. Trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt tôi
biến thành một không gi­an yên tĩnh toàn màu trắng – đây là phòng bệnh trong
bệnh viện, cách đây không lâu tôi mới đến đây, cho nên không thể lạ lẫm với nơi
này!

Nhưng, nhưng tại sao lại có người đang nằm gục bên giường tôi thế kia?

Người đó nằm gục đầu bên giường của tôi, ngủ rất say, cặp mi dài khẽ động đậả
lúc ngủ, hàng lông mày cũng cau lại. Đây, đây chẳng phải là Tả Mạc Phong
sao?

Trời ơi, mình đang mơ hay sao đây! Tôi gắng sức ngồi dậy, muốn đưa tay lên vỗ
vài cái vào người, không ngờ lại bị người đang ngủ kia giữ lại.

Thật khủng khiếp, sao mình lại mơ một giấc mơ lạ lùng và khủng khiếp như thế
này. Tôi ra sức rút tay mình ra, đồng thời cố gắng trấn tĩnh lại xem đây có đúng
là một giấc mơ?

“Cô muốn chết à?” Một giọng nói gằn gọc, đầy sát khí như muốn xé rách màng
nhĩ, khiến người tôi run lên cầm cập. Cúi thấp đầu, tôi bắt gặp một đôi mắt đang
đỏ ngầu vì mệt mỏi.

Theo bản năng, tôi dựa người vào phía sau, bắt đầu cùng anh ta… đấu mắt. Tí
chút sát khí mà đòi dọa dẫm hiệp nữ Lâm Tiểu Ngư này ư, thật buồn cười! Điều
đáng nói à chúng tôi quyết đấu đến cùng, không ai chịu nhường ai. Hai luồng sát
khí gặp nhau, khiến những đám vôi vữa trên mái nhà rơi xuống liểng xiểng.

Tuy nhiên, hội trưởng đại nhân không hề có ý định buông tay tôi. Bàn tay tội
nghiệp của tôi đau muốn chết… Ôi, đau quá đi mất, có vẻ như đây không phải là
một giấc mơ!

Thương cho cái trần nhà và bàn tay đáng yêu của mình, tôi quyết định nhượng
bộ!

“Hội trưởng đại nhân, tay của tôi bị anh làm cho đứt lìa ra đến nơi rồi!”
Không thể nhẫn nại thêm được nữa, tôi đành giả bộ đáng thương cầu xin anh ta,
mặc dù trong lòng biết rõ, làm vậy cũng chẳng ích gì…

Nhưng thật không ngờ, dự đoán của tôi sai bét. Anh ta cúi đầu và bắt đầu nới
lỏng tay, nhẹ nhàng xoa lên bàn tay đã bị anh ta làm cho đỏ tấy của tôi, trong
giây lát, bao bực bội khó chịu biến thành sự dịu dàng…

Tôi rùng mình! Mơ, mình nhất định là đang nằm mơ! Sao mình lại có thể mơ một
giấc mơ quái dị đến vậy? Không được, mình phải nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ
này!

“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ngồi yên, đừng có động đậy!” Tôi đang
chuẩn bị đưa một tay còn lại lên, tự tát vào mặt mình, liền bị giọng nói của Tả
Mạc Phong trong giấc mơ ngăn lại. Hóa ra anh ta vẫn rất minh mẫn và nhạy bén, đã
kịp phát hiện ra ý đồ của tôi. Lạnh lùng ngẩng cao đầu, anh ta còn ném cho tôi
một cái nhìn sắc lạnh.

Tôi sợ hãi ngồi yên, miệng lẩm bẩm: “Như thế này cũng tốt, ít ra trong mơ, sẽ
không bị Minh Y Na nhìn thấy… nếu không, chị ấy sẽ rất đau lòng.”

“Cô đang lẩm bẩm cái gì thế?” Cuối cùng thì Tả Mạc Phong cũng ngẩng đầu, nhìn
thẳng vào mặt tôi, nét mặt dở khóc dở cười: “Thanh kiếm đó đâm vào vai trái chứ
không đâm vào đầu cô… Tuy nhiên, cô vốn đã là một cô bé ngốc nghếch mà.”

Kiếm? Tôi bị kiếm đâm vào vai trái?

Tiệc liên hoan… Quân Lưu Ca… Bắt cóc… Thượng Quan Cảnh Lăng đến cứu tôi…

Từng sự việc như một thước phim quay chậm, lần lượt tái hiện trong đầu tôi.
Nhưng mà, nhưng mà đáng lẽ tôi phải chết rồi mới đúng chứ? Tôi vẫn nhớ trước khi
chết, người tôi muốn gặp nhất là Tả Mạc Phong, lẽ nào thần chết nghe được nguyện
vọng của tôi và đã cho tôi toại nguyện?

Nghĩ đến đây, tôi liền đưa tay ra xoa nhẹ lên trán của Tả Mạc Phong, giọng
thỏ thẻ: “Không ngờ nguyện vọng trước khi chết của tôi lại có thể trở thành hiện
thực, sớm biết thế này, tôi đã ước được sống lại…”

“Cái gì mà chết với sống? Tả Mạc Phong không nhẫnại thêm được nữa, lấy tay
véo má tôi, giọng trìu mến: “Anh đã gặp nhiều người ngốc, nhưng chưa từng gặp ai
ngốc như em! Người ngốc như em, đáng ra phải bị đày xuống địa ngục, mà em có cho
rằng có địa ngục nào sạch sẽ và đẹp đẽ như thế này không?”

“Rõ ràng là tôi bị kiếm của Quân Lưu Ca đâm chết, chứ đâu có chết vì ngốc
đâu…” Tôi phản bác.

“Em đúng là rất ngốc, ngốc đến mức tự mình lao vào đường kiếm của hắn!” Nói
đoạn, Tả Mạc Phong đột ngột ôm chặt lấy tôi, giọng nhỏ dần: “Em thật đáng chết,
em có biết là em làm anh sợ muốn chết không? Khi Thượng Quan ôm em trong bộ dạng
máu chảy đầm đìa, xuất hiện trước mặt anh, anh đã vô cùng sợ hãi và lo lắng. Anh
lo rằng sau này sẽ không còn được nhìn thấy cô bé nghịch ngợm này nữa! Tiểu Ngư,
cảm ơn trời đất, th