
n anh tranh thủ nói với anh ấy được vài câu.” A Ngũ vội vàng nói
tiếp: “Anh ấy nói qua cho bọn anh về những việc đã xảy ra. Anh ấy bảo hiện giờ,
nhà trường vẫn chưa biết em đang nằm trong bệnh viện, nên tạm thời sẽ không đến
tìm, bọn anh phải nhanh chóng đứa em đi khỏi nơi này, sau đó đi tìm Thượng Quan,
trong đêm nay nhất định phải đưa Thượng Quan về triều Minh, nếu không hậu quả sẽ
khôn lường.”
“Đêm nay?” Tôi hoang mang nhìn A Ngũ và Đại Lực, hai người họ nhìn nhau, cùng
gật gật đầu.
A Ngũ thu dọn đồ của tôi vào trong một cái túi, sau đó đỡ tôi dậy: “Chúng ta
phải nhanh lên, có lẽ người của trường sắp tìm đến đây rồi. Hơn nữa nhúng tay
vào việc này bây giờ không chỉ có riêng chúng ta nữa. Dù sao việc Thượng Quan là
người đến từ thời phong kiến cũng đã thu hút sự quan tâm cao độ của Cục nghiên
cứu khoa học y học, Viện nghiên cứu sinh vật và Phòng nghiên cứu khoa học vật
lý.”
Dưới sự hướng dẫn của A Ngũ và Đại Lực, sau một hồi rẽ ngang rẽ dọc để tránh
chạm mặt với các bác sĩ y tá, cuối cùng chúng tôi cũng thoát ra khỏi bênh viện,
A Ngũ và Đại Lực đã sớm tìm được một chiếc xe đợi sẵn
Ngay sau tiếng động cơ nổ ình tai, chiếc xe lao đi như bay. Người lái xe là
Đại Lực. Khá khen cho hắn, tôi chưa từng nghe nói hắn đã thi bằng lái ô tô! Quả
nhiên, hắn cười ngượng nghịu nói: “Tiểu Ngư, em ngồi chắc nhé, anh lái xe chưa
thạo lắm, mới chỉ học lỏm được vài ngày từ hội trưởng Mạc Phong.”
“Cái gì? Anh mới học được vài ngày?” Một cơn gió thổi qua phả lên mặt tôi mát
lạnh, trong giây lát tôi bỗng trở lên tỉnh táo hơn: “Anh, anh, anh dừng xe lại
ngay, tôi không muốn bản tin ngày mai đưa tin ba chúng ta chết thảm vì tai nạn
giao thông!” Thiếu nữ Lâm Tiểu Ngư thông minh, xinh đẹp, đáng yêu, không gây
thù chuốc oán với ai này vẫn chưa thưởng thức đủ những thứ ngon vật lạ, vẫn chưa
có cơ hội ngắm hết các anh chàng đẹp trai trên thế gian này, sao có thể ra đi
khi tuổi còn xanh?
“Tiểu Ngư, đã đến nước này rồi, em đừng có kén cá chọn canh nữa!” A Ngũ trừng
mắt nhìn tôi, giọng bất nhẫn: “Em cho rằng anh thích ngồi xe nó lái lắm à? Nếu
không vì thường ngày hội trưởng Tả Mạc Phong đối xử tốt bọn anh thì…”
“Cái gì thế, hai người…” Đại Lực giọng gay gắt: “Chẳng phải là tôi cũng đang
lái xe rất tối đây sao, hai người thật đáng ghét, không tin tưởng tôi à?”
“Thôi được rồi được rồi, anh lái rất cừ, tập trung vào lái xe đi, đừng để bị
phân tâm.” Tôi thắt dây an toàn, người vẫn không ngừng lắc lư theo chiếc xe
không khác gì kẻ say rượu. Tôi nghĩ rằng, chưa tìm thấy Thượng Quan Cảnh Lăng,
chúng tôi đã cùng xuống âm ty địa phủ mất rồi.
“Tiểu Ngư, em nghĩ xem, chúng ta nên đi đâu tìm Thượng Quan bây giờ?” A Ngũ
cũng căng thẳng như tôi, vừa kiểm tra lại dây an toàn, vừa ngoái đầu lại nói với
tôi: “Hội trưởng Mạc Phong nói anh ấy sẽ tìm cách thoát ra ngoài và sẽ đợi chúng
ta ở đầu đường Đinh Dương!” Đi qua con đướng cái đông đúc, xe của chúng tôi rẽ
vào một ngõ nhỏ thưa người. Đây là con đường gần nhất dẫn đến đường Đinh Dương.
Khác với những con đường tấp nập xe cộ phía bên ngoài, con ngõ nhỏ này là tụ
điểm của những góc khuất trong thành phố. Đường Thạch Bàn, hai bên đường là
những thanh niên ăn mặc quái dị, đứng thành từng nhóm hai ba người.
“Đáng lẽ anh phải nói sớm cho em biết Tả Mạc Phong sẽ đi cùng chúng ta, làm
em lo lắng chết đi được.”
Tôi giơ tay cốc lên đầu A Ngũ, không ngờ lại ảnh hưởng đến vết thương, kêu
lên “a á”n
Haizz, nghĩ đến vết thương, tôi lại nghĩ đến Thượng Quan Cảnh Lăng... Tối
nay, tối nay nhất định phải để Thượng Quan Cảnh Lăng ra đi! Thực ra, bắt đầu từ
lúc trưa, khi Tả Mạc Phong đi, tôi đã nghĩ, nếu thân phận của Thượng Quan Cảnh
Lăng bị lỗ, hậu quả như thế nào! Quân Lưu Ca nói đúng, khoa học và văn minh của
thời đại này nhất định sẽ không bỏ qua cho họ, nếu nửa đời còn lại anh ấy sống ở
thời hiện đại, nhất định anh ấy sẽ phải sống trong trạng thái bị giam cầm, cấm
đoán. Có lẽ Tả Mạc Phong nói đúng, mỗi người đều có một con đường riêng, điều mà
chúng tôi có thể làm không phải là bắt anh ấy đi theo con đường không thuộc về
anh ấy, mà phải ủng hộ, giúp đỡ anh ấy trở về đúng quỹ đạo của mình.
Nhưng, cứ nghĩ đến việc Thượng Quan Cảnh Lăng sẽ rời xa tôi, sau này không
còn được gặp anh ấy nữa, tôi lại thấy đau lòng. Thời gian vừa qua chúng tôi
luôn bên nhau, cùng vượt qua biết bao khó khăn. Tình cảm của chúng tôi không
phải là tình yêu, mà là tình cảm anh em…
Trời vẫn chưa đến nỗi tối đen như hủ nút, bốn bề yên tĩnh. Tôi kinh ngạc phát
hiện trời đang mưa! Những hạt mưa nhỏ rơi nhẹ bên ngoài cửa sổ xe, như không
muốn làm kinh động đến người ngồi bên trong. Tôi ngửa mặt, ghé sát vào cửa sổ,
thẫn thờ nhìn lên bầu trời. Đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng hồng vàng, dịu dàng
thắp sáng lên vô số những câu chuyện có thể hồi tưởng lại.
Đúng vào khoảnh khắc đó, vô số những cảnh tượng cứ thế xuất hiện trước mắt
tôi. Những cảnh tượng có thể liên quan đến tôi, đến anh ấy và đến chúng tôi.
“Kh