Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324805

Bình chọn: 10.00/10/480 lượt.

Lăng dịu dàng, nhân hậu và lương thiện sao?
Không thể được, không thể được, tuyệt đối không thể được… Tôi nắm chặt tay chuẩn
bị xông lên

“Tiểu Ngư, em không được qua đây.” Giọng Thượng Quan Cảnh Lăng đau khổ: “Mạc
Phong, lôi cô ấy lại.”

Không đợi Thượng Quan Cảnh Lăng lên tiếng, Tả Mạc Phong đã dang tay ôm chặt
lấy tối, tôi vừa giãy giụa, vừa kêu gào: “Không, Quân Lưu Ca sẽ giết anh ấy
mất!”

“Không đâu, Tiểu Ngư, anh đảm bảo với em, anh sẽ cứu Thượng Quan, bình tĩnh
lại đi, được không?” Tả Mạc Phong vẫn ôm chặt tôi trong tay!

“Tả Mạc Phong, anh đã nuốt lời!” Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn Tả Mạc Phong, nói
một câu khiến tôi không hiểu điều gì đã xảy ra, ngừng một lát, Thượng Quan Cảnh
Lăng bò dậy, tựa vào tường, nhìn tôi nói: “Anh đã hứa với là sẽ chăm sóc cô ấy,
không để cô ấy dấn thân vào chốn nguy hiểm, tại sao anh lại đưa cô ấy đến
đây?”

Ngư̖Thượng Quan Cảnh Lăng đầy vết thương, vết xanh vết tím, trên mặt, trên
quần áo anh ấy dính đầy vết máu, lại nghe những lời anh ấy nói, một nỗi đau
không tên tấn công lên tâm trí tôi. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy
anh ấy trong bộ dạng này, yếu ớt và cô độc. Bộ dạng ấy khiến tôi thực sự đau
lòng. Anh ấy đã bị thương đến thế này mà vẫn lo lắng cho tôi…

“Thượng Quan Cảnh Lăng, người đúng là âm hồn không siêu thoát!” Một giọng nói
lạnh sống lưng vang lên từ miệng Quân Lưu Ca, mắt nhìn trừng trừng vào Thượng
Quan Cảnh Lăng đang đứng trước mặt, sau đó ngoái đầu nhìn về phía chúng tôi:
“Tốt lắm, các người đều đã đến đủ, ta có thể cất một vố lớn rồi.”

“Thượng Quan Cảnh Lăng, chắc ngươi không bao giờ nghĩ là sẽ có ngày hôm nay
phải không?” Quân Lưu Ca cười khẩy, cao giọng hỏi.

“Ta đã nghĩ, ngươi gửi thư thách đấu cho ta, nhất định là có điều gì mờ ám,
thật không ngờ người lại nhát gan như vậy, gọi một lũ tay chân đến mai phục, tấn
công ta!” Mặt Thượng Quan Cảnh Lăng do mất máu quá nhiều mà trở nên trắng
bệch.

“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo võ công của người tuy có cao hơn ta một chút
nhưng cái đầu của ngươi lại khờ khạo hơn ta.” Quân Lưu Ca cười nham hiểm: “Đúng
rồi, chắc ngươi chưa biết, giá trị con người người bây giờ cao như thế nào đâu!
Hiện tại, các cơ quan ban nghành đều đang tìm kiếm người. Nếu ta gi­ao người cho
họ, ta sẽ kiếm được một món lớn.”

“Quân Lưu Ca, ngươi đừng quên người cũng đến từ triều Minh!” Tả Mạc Phong
lạnh lùng mở lời.

“Hội trưởng hội học sinh trường Trung học phổ thông Phác Thiện Tả Mạc Phong,
hân hạnh, hân hạnh!”

“Đừng nhiề lời, người muốn thế nào mới buông tha Thượng Quan?”

“Từ trước đến nay, chính là hắn không buông tha ta!” Quân Lưu Ca cười khiêu
khích, nhìn bộ dạng thảm hại của Thượng Quan Cảnh Lăng bằng một ánh mắt không
giấu nổi sự đắc ý. Bất luận là cổ đại hay hiện đại, hắn đều đeo bám Thượng Quan
Cảnh Lăng.Từ trước đến nay hắn chưa từng buông tha cho anh ấy!

“Đây là ân oán giữa ta và hắn, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào! Mặc
dù võ thuật của ngươi có thể giành giải cuộc thi, nhưng muốn đánh bại ta…” Quân
Lưu Ca giọng khinh khinh, không coi Tả Mạc Phong ra gì.

“Thư nặc danh là anh viết đúng không?” Tả Mạc Phong không quan tâm đến những
lời Quân Lưu Ca vừa nói, cười nhạt và hỏi.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt tại đó đều thẫn thờ.

Ngừng một lát, anh ấy tiếp tục nói: “Anh tưởng ép Thượng Quan vào đường cùng,
không con cách nào khác, anh ấy đành phải lấy ngọc bội ra, nghiên cứu cách trở
về thời phong kiến, như vậy anh có thể cùng anh ấy cùng trở về.”

Quân Lưu Ca cười cười, thừa nhận: “Không sai! Thật vui, ngươi là một đối thủ
thông minh, đáng tiếc là ta và ngươi không có cơ hội gi­ao đấu!”

“Không hẳn vậy!” Hàng mi của Tả Mạc Phong rướn lên: “Thực ra tôi có một cách
hay hơn muốn dạy cho anh, lần sau, anh có thể dùng chiêu bọ ngựa ở phía trước,
chim sẻ rình phía sau!”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

"Anh ngấm ngầm theo dõi Thượng Quan, một khi anh ấy tìm được cách trở về thời
phong kiến. lúc đó anh xuất hiện cũng chưa muộn. Nhưng đáng tiếc, anh đã quá vội
vàng, dục tốc bất đạ

Quân Lưu Ca nghe Tả Mạc Phong nói, người đờ ra, mặt bỗng nhiên biến sắc, trở
nên trắng bệch. Chắc hắn đã không hề nghĩ ra cái cách mà Tả Mạc Phong vừa
nói!

“Bây giờ ngươi vộ vàng đến tìm hắn, nhất định là muốn đưa hắn trở về thời
phong kiến!” Quân Lưu Ca cười khẩy, giọng nham hiểm, “Cũng coi như ta chưa thất
sách, các ngươi không muốn hắn chết thì đưa ngọc bội cho ta, đồng thời nói cho
ta cách trở về.”

“Chúng tôi chẳng có cách nào hết, có lẽ anh vẫn chưa biết là tôi thay mặt nhà
trường đến bắt Thượng Quan!” Tả Mạc Phong nặn ra một nụ cười khó hiểu.

Cái gì?Anh thay mặt nhà trường đến bắt Thương Quan? Thế này nghĩa là sao? Tôi
nhìn Tả Mạc Phong nghi ngờ, nhưng anh không nhìn tôi. Tôi trừng mắt quát lên:
“Anh nói cái gì? Anh đến bắt Thượng Quan? Anh đã lợi dụng em? Anh và mấy người
muốn bắt Thượng Quan Cảnh Lăng về nghiên cứu?”


Pair of Vintage Old School Fru