
>Thật đáng sợ, thật đáng sợ. Trái tim tôi trùng xuống! Cảm giác đau đớn khiến
tôi cảm thấy trời đất như đang sụp xuống. Tại sao, tại sao lại lừa dối tôi?
“Không sai, anh biết rằng chỉ có đi theo em, anh mới có thể tìm thấy Thượng
Quan!” Tả Mạc Phong vô cảm: “Người từ triều Minh vượt thời gian đến đây, đúng
là có giá trị nghiêm cứu rất cao!”
“Bốp”… Một cái tát giáng thẳng vào mặt Tạ Mạc Phong, do dùng sức quá mạnh nên
đôi chân tôi loạng choạng, không đứng vững.
Tả Mạc Phong lạnh lùng: “A Ngũ, Đại Lực, đưa cô ấy sang một bên!”
“Dạ, hội trưởng Mạc Phong!” A Ngũ và Đại Lực cùng tiến đến, lôi tôi sang một
b
“Được rồi, bây giờ chúng ta cùng bàn chuyện trao đổi nhé!” Tả Mạc Phong nhìn
Quân Lưu Ca mỉm cười đầy bí hiểm.
“Trao đổi gì?” Quân Lưu Ca cảnh giác nhìn Tả Mạc Phong.
“Rất đơn giản, cái tôi cần là một người đến từ triều Minh, hoặc là anh hoặc
là Thượng Quan Cảnh Lăng!” Tả Mạc Phong cười, tiếp tục nói: “Tôi tin rằng anh
chẳng vĩ đại đến mức tự hiến thân mình!”
“Này tiểu tử, ngươi cho ta là tên ngốc sao? Ta dựa vào cái gì để giao Thượng
Quan Cảnh Lăng cho ngươi?”
“Bởi vì trong tay tôi có thứ anh cần!”
“Ngươi nói là… ngọc bội của hắn?”
“Không sai! Chỉ cần anh giao Thượng Quan Cảnh Lăng cho tôi, tôi sẽ đưa ngọc
bội cho anh! Ngọc bội này là của Thượng Quan Cảnh Lăng tặng cho Lâm Tiểu Ngư, dù
sao chúng tôi cũng không biết cách xuyên thời gian, giữ lại cũng chẳng để làm
gì, nếu có hứng thú, anh có thể tự tìm hiểu!”
“Tả Mạc Phong, tôi vẫn cho rằng anh là một chính nhân quân tử, thật không ngờ
anh lại lừa lấy ngọc bội tôi tặng cho Tiểu Ngư.” Ánh mắt của Thượng Quan Cảnh
Lăng hiện lên vẻ đau đớn, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Nghe Tả Mạc Phong nói, Quân Lưu Ca như sáng
lên, nhưng hắn vẫn cảnh giác hỏi.
“Anh có thể không tin, nhưng chẳng bao lâu nữa người của Cục cảnh sát sẽ tới
đây, lúc đó, rất có thể anh và Thượng Quan Cảnh Lăng sẽ cùng bị bắt nhốt vào
viện nghiên cứu, bị giam cả đời!”
“Tả Mạc Phong, đồ lừa đảo, tôi hận !” Không nhịn thêm được nữa,tôi định xông
ra, nhưng bị A Ngũ và Đại Lực ngăn lại.
Tịa sao anh ta lại có thể thực hiện một cuộc trao đổi với tên tiểu nhân thô
bỉ kia? Tại sao anh ta lại có thể dễ dàng hi sinh một người vốn rất tin tưởng
anh ta như Thượng Quan? Tại sao anh ta có thể… lừa đảo, hóa ra ngay từ đầu,
tình cảm này cũng là lừa dối!
Quân Lưu Ca bán tính bán nghi nhìn chúng tôi một lượt rồi nói: "Đưa ngọc bộ
cho ta! Thượng Quan Cảnh Lăng sẽ được giao cho ngươi!'
Tả Mạc Phong từ từ rút ra một miếng ngọc bội - ấy, không đúng, ngọc bội
Thượng Quan Cảnh Lăng tặng, tôi vẫn đeo trên cổ, miếng ngọc bội kia anh ta lấy
từ đâu nhỉ? Ha ha, lẽ nào kẻ anh ấy muốn lừa là tên tiểu nhân bỉ ổi kia?
Tả Mạc Phong ném ngọc bội về phía Quân Lưu Ca, đồng thời, Quân Lưu Ca đẩy
Thượng Quan Cảnh Lăng về phía chúng tôi. Bắt được ngọc bội, Quân Lưu Ca tỏ ra
rất đắc ý, nhún một cái, hắn nhảy lên tường cao, nhanh chóng biến mất trong
đêm!
“Anh để hắn đi như vậy sao?” Thượng Quan Cảnh Lăng lau vết máu trên khóe
miệng: “Tôi không muốn bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy!”
“Hắn chạy không thoát đâu, tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát, họ sẽ nhanh chóng
nhận ta thân phận bất thường của hắn thôi.” Tả Mạc Phong vỗ vỗ vai Thượng Quan
Cảnh Lăng: “Anh vẫn chịu đựng được chứ?”
“Hả? Các anh đang diễn kịch lừa em phải không?” Nhìn dáng vẻ của hai người,
tôi tức tốc xông lại, cũng không biết nên giận hay nên cười!
“Tiểu Ngư, em tát đau thật đấy!” Tả Mạc Phong đưa tay ra đỡ nắm đấm của tôi,
rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng! Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng, nhưng
đ̕t nhiên, tôi nhìn thấy sự đau khổ thoáng hiện lên trong ánh mắt Thượng Quan
Cảnh Lăng, nên vội vàng rời khỏi vòng tay Tả Mạc Phong.
“ Thượng Quan, em…” Thấy tôi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Tả Mạc Phong vỗ
nhẹ lên vai tôi nói: “Anh và A Ngũ lên xe đợi, hai người nhanh lên nhé!”
Đợi Tả Mạc Phong đi xa, tôi mới tiến về phía trước, cầm tay Thượng Quan Cảnh
Lăng, nói lời xin lỗi: “Thượng Quan, em, em không cố ý đâu!”
“Ngốc ạ, anh hiểu rồi!” Thượng Quan Cảnh Lăng xoa đầu tôi: “Em đừng ngại, hai
ngày nay anh đã nghĩ kỹ rồi. Ở đây anh chẳng có người thân, chỉ có em, nên lẽ
tự nhiên, anh luôn nhớ đến em, muốn quan tâm đến em, bảo vệ em, anh cho rằng anh
thích em. Nhưng khi anh nhìn thấy Tả Mạc Phong đối xử với em tốt như vậy, anh
không hề ghen, hơn nữa, anh còn cảm thấy rất vui và yên tâm khi anh ấy chăm sóc
cho em. Lúc đó anh mới hiểu rằng, anh chỉ thích em như thích một cô em gái, tình
cảm ấy cũng giống như tình cảm mà anh dành cho sư muội của mình.”
“Thật không? Có thật là anh nghĩ như thế không?” Tôi thận trọng nhìn Thượng
Quan Cảnh Lăng, không muốn bỏ qua bất cứ sự thay đổi về cảm xúc nào trên khuôn
mặt anh. Nếu đúng anh ấy nghĩ như vậy thì thật tốt! Bởi từ trước đến nay, tôi
chỉ coi anh ấy như một người anh tra