
ông thể làm trái lời dạy của sư phụ, nhưng lời của Tiểu Ngư càng không thể
không nghe!”
“Tiểu Ngư, anh thích em…”
“Tiểu Ngư, anh sẽ bảo vệ em!”
“Tiểu Ngư, anh sẽ không để em phải quét sân vận động một mình đâu.”
Trước đây, tôi rất thích trời mưa, bởi vì trời mưa, được vùi mình trong chăn
ấm là sự hưởng thụ không gì tuyệt vời hơn. Nhưng, cơn mưa hôm nay lại khiến tôi
cảm thấy tuyệt vọng, vì hôm nay phải tiễn Thượng Quan Cảnh Lăng đi xa! Nếu có
thể, tôi thực sự hi vọng hồi trước không quên đem theo ví, không quen biết
Thượng Quan Cảnh Lăng, giờ đây tôi có thể cảm thấy vui vẻ khi đón nhận cơn mưa
này, lòng tôi cũng không đến mức quá đau.
Chiếc xe rẽ ngang rẽ dọc, rồi lại rẽ sang đường lớn, một bóng người cô đơn
đang đứng trong mưa ở đầu đường Đinh Dương, đó là Tả Mạc Phong! Không đợi xe
dừng hẳn, tôi đã vội vã mở cửa lao xuống.
Tôi chạy đến trước mặt Tả Mạc Phong, mặt anh ấy đọng đầy nước mưa, nhìn thấy
tôi, khuôn mặt mệt mỏi ấy nở một nụ cười. Anh dang rộng đôi tay hướng về phía
tôi, không do dự, tôi lao vào vòng tay ấy.
“Anh xin lỗi, Tiểu Ngư, anh đã cố hết sức!”
Tiếng anh dịu dà bên tai tôi: “Anh không có cách nào che giấu được thân phận
của Thượng Quan, chúng ta nhất định phải đưa anh ấy rời khỏi đây…”
“Nhưng, nhưng em không nỡ rời xa anh ấy!” Tôi thì thầm: “Em rất sợ, em sợ
cảnh biệt ly…”
“Ngốc ạ, còn nhớ hôm đó anh nói với em những gì không?” Tả Mạc Phong xoa đầu
tôi, giọng kiên định: “Anh muốn có trách nhiệm với em!”
Hai cánh tay chắc nịch, ám áp của Tả Mạc Phong ôm chặt lấy tôi, đem đến cho
tôi một cảm giác nhẹ nhõm mà từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ cảm nhận
được.
2.
“Được rồi, chúng ta không thể chậm chễ thêm một giay nào nữa! Tiểu Ngư, em
mau nghĩ xem, liệu Thượng Quan có thể đi đâu?” Ngồi trên xe do Tả Mạc Phong lái,
tôi có cảm giác mình từ địa ngục được trở về thiên đường.
“Nhất định là anh ấy đang đuổi bắt tên Quân Lưu Ca!” Lời nói của tôi khiến A
Ngũ và Đại Lực cùng trố mắt.
“Con gái ngốc nghếch, ai chả biết anh ta đuổi bắt Quân Lưu Ca, vấn đề là anh
ta đã đi đâu để đuổi bắt hắn?”
“Lần trước, họ đánh nhau rồi xuyên thời gian đến thời hiện đại, nếu lần này
họ đánh nhau rồi xuyên thời gian trở về thời phong kiến thì tốt biết bao!” Tôi
bất mãn trừng mắt nhìn A Ngũ và Đại Lực, hiện tại tôi vẫn là bệnh nhận, trên
người còn bị thương nữa, thần kinh không được minh mẫn là điều hết sức bình
thường.
“Quân Lưu Ca là huấn luyện viên của đội võ thuật trường trung học Hữu Trí,
nếu Thượng Quan đuổi bắt Quân Lưu Ca, chúng ta nên đến trường Hữu Trí trước, thử
xem vận may thế nào. bình tĩnh phân tích, ba chúng tôi đồng loạt gật đầu… Chà
chà, có một người bạn trai thông minh thật tuyệt, mình chẳng cần phải suy nghĩ
gì, chỉ cần ngoan ngoãn tiến bước theo ”phương châm chỉ đạo" của anh ấy là được
rồi! Đúng là mình đã nhặt được một báu vật! Nghĩ đến đây, tôi lén cười thầm!
“Cười gì thế?” Tả Mạc Phong nhìn tôi không hiểu!
“Gì cơ? Không có gì, không có gì, chú ý lái xe đi!” Tôi giả vờ đanh mặt, ha
ha: “Kế hoạch đào tạo một anh bạn trai biết nghe lời” sẽ được thực hiện từ giờ
phút này, nếu không sau này anh ấy sẽ cưỡi lên đầu lên cổ mình mất. Theo lời
giáo huấn của mẹ, thà làm một kẻ chuyên chèn ép người khác, còn hơn là để người
khác chèn ép mình!
Chiếc xe đi một vòng khắp thành phố, cuối cùng cũng đến được trường trung học
phổ thông Hữu Trí. Khi đi qua một ngõ nhỏ, đột nhiên tôi phát hiện có vài bóng
người vụt qua. Không biết liệu có phải là giác quan thứ sáu của con gái hay
không, tôi bảo Tả Mạc Phong dừng xe, sau đó, tất cả cùng chạy lại con hẻm
đó.
Đó là một con hẻm nhỏ và dài, leo lét ánh sáng yếu ớt của đèn đường. Xuyên
qua con hẻm ấy chính là cửa sau của trường trung học phổ thông Hữu Trí.
Cuối con hẻm, đèn đường hắt lại một chút ánh sáng, đủ để nhìn thấy một vài
bóng đen đang chặn đứng lối ra.
Xem ra, giác quan thứ sáu của con gái rất chính xác. Lúc đó, một bóng người
cao lớn bắt đầu chống trả lại đám người xung quanh.
“Thượng Quan, Thượng Quan, anh không được phép xảy ra chuyện gì đâu đấy!”
Nhận ra bóng người cao lớn ấy chính là Thượng Quan Cảnh Lăng, tim tôi như nhảy
ra khỏi lồng ngực. Không để ý đến vết thương, tôi liều lĩnh chạy về phía
trước
Khi tôi, Tả Mạc Phong, A Ngũ và Đại Lực chạy đến nơi, trận hỗn chiến đã gần
kết thúc. Một vài tên nằm co quắp trên mặt đất rên rỉ. Tên cầm đầu chính là Quân
Lưu Ca. Tay chân của hắn đều là những tên hung hãn, mặt mũi tên nào tên ấy đằng
đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Trong giây lát, tim tôi như ngừng đập, đó là… Tôi bỗng trở lên căng thẳng,
nỗi sợ hãi giống như thủy triều trào lên, bủa vây lấy tôi.
“Dừng - tay!” Tôi chạm nhẹ lên đôi môi khô khốc, phát hiện mình đã không thể
nói nên lời.
Thượng Quan Cảnh Lăng, Thượng Quan Cảnh Lăng… Quân Lưu Ca muốn giết anh ấy
sao? Hắn muốn giết Thượng Quan Cảnh