
ần chết đã không mang em đi, ông ấy đã trả em lại cho
anh!”
Tả Mạc Phong tiếp tục nói một hồi dài, giọng tình cảm: “Khi đó anh cảm thấy
rất mệt mỏi, một cảm giác hư vô và sợ hãi bao vây lấy anh. Anh cũng không biết
chính xác là tại sao, chỉ cảm thấy cảm giác đó giống như một mớ tóc rối buộc
chặt lấy tim mình. Đột nhiên, anh nghĩ mình phải là gì, anh muốn ở bên em, muốn
nghe em biện bạch, muốn được cãi nhau với em mỗi ngày, anh cảm thấy trong cuộc
đời mình, không có gì ý nghĩa hơn việc này.”
“Anh bị sốt rét à…” Tôi ngắt lời.
“Suỵt, để anh nói nốt!” Tả Mạc Phong không cho tôi nói, vòng tay ôm tôi chặt
hơn: “Thực ra anh đã thích em từ lâu rồi. Anh thích em lúc nào cũng vui vẻ, đầy
sức sống, thích những ý nghĩ quái dị mà em nghĩ ra mỗi ngay, thích một cô bé
lương thiện luôn sống vì người khác, thậm chí anh còn thích những lúc em chu mỏ
lên vì giận dữ nhưng nhất định không chịu thua ai… Nhìn thấy em và Thượng Quan
Cảnh Lăng đi bên nhau, anh rất đau lòng, nhưng anh không đủ dũng khí để nói với
em rằng anh đang ghen. Anh chỉ có thể lợi dụng Minh Y Na để thách thức em, chọc
tức em. Khi nhìn thấy em chạy đi, lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình trùng
xuống, như rơi xuống vực thẩm, anh nghĩ rằng anh đã mất em từ đó. Anh từng nói
anh không muốn làm tổn thương người khác, nhưng thực sự anh không còn cách nào
để lừa dối chính bản thân mình. Anh thích em, anh nguyện dùng tất cả sức mạnh
của mình để bảo vệ em, anh tuyệt đối không để em bị tổn thương thêm một lần nào
nữa. Tiểu Ngư, em có tin anh không?”
Tôi mơ hồ nghe Tả Mạc Phong nói. Lẽ nào, lẽ nào anh ta đang tỏ tình với mình?
Á á á, những lời ngọt ngào có cánh, những lời này mà anh ta cũng có thể nói ra
được! Tôi thấy mặt mình nóng ran nhưng trong tim, một cảm giác ngọt ngào đang
trào dâng. Lẽ nào đây chính là cảm giác của tình yêu? Nhưng… nghĩ đến lúc anh ta
và Minh Y Na ôm nhau trên ban công, lòng tôi chững lại. Đúng rồi, chẳng phải anh
ta và Minh Y Na luôn ở bên nhau đó sao? Sao anh ta lại nói với mình những lời
này?
“Chẳng phải là anh và chị Minh Y Na đang yêu nhau đó sao?” Tôi chu mỏ, nhìn
anh ta ấm ức.
Tả Mạc Phong dở khóc dở cười: “Rốt cuộc thì em có nghe anh nói không vậy? Anh
vừa nói rồi mà, đó là vì anh cố tình chọc tức em! Với lại khi đó, cô ấy tỏ tình
với anh, anh đã từ chối, cô ấy liền yêu cầu anh ôm cô ấy lần cuối để an ủi nên
anh chẳng cò cách nào khác…”
“Không còn cách nào khác nên anh đã ôm chị ấy chứ gì?” Tôi ngang bướng.
Tưởng nói như thế là tôi bỏ qua à, đừng hòng!
Tả Mạc Phong cau mày, không biết làm gì, im lặng một hồi, mới thốt lên một
câu chống trả: “Chẳng phải em cũng để Thượng Quan Cảnh Lăng ôm đó sao? Thiếu
chút nữa là hôn nhau! Lúc đó anh tức phát điên…”
“Thượng Quan…” Nếu không phải mơ, vậy Thượng Quan đâu? Tôi như người vừa tỉnh
mộng, nắm chặt tay Tả Mạc Phong, cuống quýt hỏi: “Thượng Quan đâu, Thượng Quan
đang ở đâu?”
“Anh ấy đã kể mọi chuyện với anh!” Tả Mạc Phong nhìn tôi, nói tiếp: “Nhìn
thấy em người đầy máu, anh vô cùng lo lắng. Tranh thủ lúc em làm phẫu thuật, anh
đã cho anh ấy một trận. Thật bực mình, dám để em bị thương nặng như vậy…”
“Á, không liên quan đến anh ấy mà…”
“Anh ấy cũng không đánh trả, để anh đánh chán, anh ấy mới kể cho anh nghe mọi
chuyện. Anh ấy nói cũng không ngờ lại làm liên lụy đến em như thế này, anh ấy
cũng rất thương em!”
“Vậy anh ấy đâu? Anh ấy đi đâu rồi?”
Đột nhiên, trong lòng tôi trào lên một dự cảm xấu.
Dự cảm ấy quả nhiên là đúng, Tả Mạc Phong thở dài cho tôi hay: “Anh ấy muốn
trở về thời phong kiến! Anh ấy muốn bắt Quân Lưu Ca sau đó tìm cách trở về thời
đại của mình!”
“Không thể được, em không muốn anh ấy trở về thời phong kiến!” Tôi ôm Tả Mạc
Phong, òa khóc.
“Anh ấy dặn anh phải chăm sóc cho em thật tốt!” Tả Mạc Phong xoa nhẹ lên tóc
tôi: “Đừng buồn, mỗi người đều có con đường riêng, những việc chúng ta có thể
làm không phải là ép anh ấy đi trên con đường không thuộc về anh ấy. Chúng ta
phải ủng hộ anh ấy, giúp đỡ anh ấy trở về đúng quỹ đạo của mình.”
“Vậy sao?” Tôi băn khoăn nhìn Tả Mạc Phong… Tôi thực sự không muốn Thượng
Quan Cảnh Lăng ra đi, nhưng nếu giữ anh ấy lại, liệu có phải là một việc nên
làm?
“Anh ấy là người sống triều đại nhà Minh, việc anh ấy đến sống ở thời đại của
chúng ta, nhất định sẽ phát sinh những việc mà anh ấy không thể khắc phục được.
Anh ấy nói cho anh biết, triệu chứng rụng tócuất hiện, thỉnh thoảng còn bị hoa
mắt chóng mặt, thậm chí đôi lúc còn xuất hiện ảo giác.”
“Từ trước đến nay anh ấy chưa từng nói với em những chuyện đó…” Trong lòng
tôi dường như vừa có một thứ gì đó bị đứt lìa, đổ sụp xuống.
“Tất nhiên là anh ấy không kể cho em rồi, anh ấy sợ em lo lắng mà!” Vừa thở
dài, Tả Mạc Phong vừa nói: “Lẽ nào em không tò mò chút nào sao, tại sao anh lại
có thể lên sân khấu biểu diễn thay Thượng Quan? Một buổi tối trước ngày thi đấu
một tháng, anh ấy tìm anh, tỏ ý muốn dạy anh cá