
n anh thờ ơ hỏi.
- Cô cần biết để làm gì...??
Vân say sưa bảo Hoàng.
- Vì tôi đã lùng mua nó từ lâu lắm rồi mà không được, anh đã
đọc xong chưa, nếu anh đọc xong rồi anh có thể cho tôi mượn được không...??
Hoàng ngạc nhiên tại sao một con nhóc lại có hứng thú với cuốn
sách đòi hỏi phải suy ngẫm nhiều như thế này, lẽ ra nó phải chọn cho mình mấy
cuốn truyện tình cảm nhẹ nhàng của tuổi teen chứ.
- Cô mượn sách của tôi về để đọc hay chỉ để chiêm ngưỡng cho
vui...!!
Vân đang vui vì tìm được cuốn sách mà mình yêu thích nên nó
không để ý tới lời nói pha chút châm biếm của Hoàng.
- Tất nhiên là để đọc rồi vì tác giả của cuốn sách này là thần
tượng của tôi...!!
Hoàng tò mò hỏi.
- Cô đã đọc những tác phẩm nào rồi mà trông cô có vẻ có hứng
quá, nếu cô mà lừa tôi là tôi biết ngay vì ông này cũng là tác giả yêu thích của
tôi...!!
Vân kể ra một loạt, chưa hết nó còn bình phẩm hay dở của cuốn
sách cho Hoàng nghe, nó hăng say bình luận với Hoàng như hai người đang bình luận
về bóng đá.
Cả hai không ngờ là càng nói chuyện họ càng thấy mình có quá
nhiều điểm chung từ sở thích đọc sách, xem phim, nghe nhạc thậm chí cả khiếu ăn
uống, họ kinh ngạc nhìn nhau rồi cùng quay ra hai hướng khác nhau
Vân mặc kệ Hoàng có đồng ý cho mình mượn sách hay không, nó
vẫn cầm lấy cuốn sách và bảo.
- Cảm ơn anh vì cho tôi mượn sách, tôi sẽ hoàn trả cho anh sớm...!!
Hoàng kinh ngạc, vì anh đã nói gì đâu, sao con nhỏ này chưa
chi đã nói như thể anh đã đồng ý rồi là thế nào.
Hoàng cười khẩy bảo Vân.
- Tôi chưa thấy có ai vô duyên và chai mặt như cô, người ta
vẫn chưa đồng ý hay cho phép tại sao cô lại dám cầm cuốn sách của người khác là
thế nào...??
Vân giả vờ thương hại và hối lỗi. - Tôi xin lỗi, tại tôi tưởng
anh là một con người tốt bụng, và hai nữa gia đình anh lại giàu có nên tôi mới
dám mượn sách của anh, tôi mượn sách rồi tôi sẽ trả chứ có phải tôi cướp luôn của
anh đâu mà anh bảo tôi là chai mặt, anh có thấy mình hơi quá đáng không hả...??
Hoàng đã được nếm mùi đau khổ vì miệng lưỡi của Vân nên anh
đành cố nuốt giận vào lòng.
Hoàng đứng lên, anh không muốn nói chuyện hay nhìn thấy mặt
của con nhóc này nữa.
Vân thấy Hoàng định đi về, nó liền hỏi.
- Anh có thể cho tôi biết là tôi có thể trả cuốn sách này
cho anh theo cách nào không...??
Hoàng chán nản lắc đầu, anh bảo Vân.
- Thôi cứ giữ lấy mà đọc vì trong thư viện của nhà tôi có rất
nhiều sách thuộc loại này...!!
Vân mặc dù thích cuốn sách thật, nhưng nhận ơn từ một người
như Hoàng, nó không thích nên nó cương quyết bảo Hoàng.
- Nếu thế thì tôi đành phải trả anh cuốn sách này, tôi không
muốn anh lại coi khinh tôi...!!!
Vân đưa cuốn sách ra trước mặt của Hoàng, anh nhìn cái tay
đang cầm cuốn sách của Vân, anh cười khẩy hỏi nó.
- Cô mà cũng biết nói câu này à, tôi đã nói là không cần đến
nó nữa thì cô cứ cầm lấy đi sao còn lắm mồm và lôi thôi làm gì...!!
Vân càng nghe Hoàng nói, nó càng tức.
- Này anh, anh có thấy mình nhỏ mọn quá không hả, anh đã bao
nhiêu tuổi rồi mà cứ tìm cách gây sự và cãi nhau với một con nhóc như tôi...!!
Hoàng bực cả mình, anh không thèm bảo nó thế nào nữa, anh bước
đi luôn.
Vân đâu chịu buông tha cho Hoàng dễ dàng thế, thấy Hoàng bỏ
đi, nó cũng bước theo, thành ra Hoàng đi trước, nó lẽo đẽo theo sau, Vân đếm từng
bước chân của mình, thậm chí nó còn dơ nấm đấm lên dứ dứ ở đằng sau gáy của
Hoàng nữa, nó lấy tay bịp miệng mình lại vì buồn cười.
Hoàng nghe có tiếng bước chân ở đằng sau, anh vội quay ngay
lại, anh thấy con nhóc đang che miệng cười, chưa hết nó và anh đang đứng đối diện
với nhau.
Bầu trời đã về trưa, cái nắng nóng lúc này đã dâng cao, những
tán lá cây đang hắt lên những tia sáng chói chang và những cơn gió đang thổi nhẹ
qua hai người.
Vân cười cười hỏi Hoàng.
- Chồng của em có thể mời em một bữa ăn được không...??
Hoàng tròn xoe mắt ra vì kinh ngạc, anh kêu khổ, con bé này
đúng là nó chẳng coi anh ra cái gì thật, nó chỉ coi anh là một con dối của nó
thôi, vì nó không những chửu anh, chơi xỏ anh và bây giờ nó còn đòi anh mời nó
ăn cơm nữa chứ, chúa ơi sao trên đời này lại có một con nhóc không biết liêm sỉ
như nó.
Hoàng vừa tức giận và vừa mai mỉa Vân.
- Cô không thấy là mình hơi kỳ lạ hả, tôi không thấy có người
con gái nào như cô cả, sao cô lại dám bắt ép tôi mời cô ăn là thế nào, cô không
thể nào tự mình đi được hay là cô không có tiền trả...!!
Vân vuốt vuốt cái mũi của mình, nó khoanh tay lại, cuốn sách
đung đưa trong tay của nó.
- Dạ, cả hai anh ạ, vì em lỡ không mang theo tiền và...!!
Vân nheo nheo mắt trêu Hoàng.
- Không lẽ em không thể nhờ chồng chưa cưới của mình mời
mình ăn một bữa hay sao, anh mà keo kiệt như thế này thì ai mà dám lấy
anh...!!!
Hoàng ôm đầu, c