
ớc mặt của Khoa. Vân đặt đâu có nhẹ, cô
nàng cố ý làm cho Khoa phải giật mình lên thì thôi. Đúng là Khoa vì mải làm việc
nên không hay là Vân đang đứng trước mặt mình.
Khoa giật bắn người lên, tim của anh chàng đang nhảy điệu
Van ở trong lồng ngực. Vân bịp chặt miệng của mình lại để tiếng cười khỏi thoát
ra ngoài. Khoa tức quá liền lấy tay gỡ tay của Vân ra khỏi miệng. Vân phá ra cười
thật to. Trạng thái tinh thần của hai người lúc này trái ngược nhau, Vân thì hạnh
phúc vì đã dọa được Khoa, còn Khoa tức điên lên và chỉ muốn cho con nhỏ Vân này
một cái cốc. Anh chàng cố nén để hỏi. - Cô đã làm xong rồi chứ....?? Vân khẽ e
hèm một tiếng và nuốt tiếng cười ở trong bụng. Cô nàng lấy bộ mặt thật nghiêm
túc để trả lời xếp của mình. - Vâng, thưa sếp. Em đã dịch, đánh máy toàn bộ và
làm luôn bản báo cáo của công ty cho sếp rồi....!! Khoa ngả người ra sau ghế,
anh chàng khoanh tay lại, mắt nhướng lên hỏi Vân.
- Cô có biết là mình đã quên gì không....?? Vân khẽ ngước mắt
lên, cô nàng đang nhìn trần nhà, cái tay xoa xoa cầm. Đầu óc của cô nàng đang
hoạt động rất mạnh và đang kiểm tra xem mình đã quên không làm nốt yêu cầu gì của
Khoa. Vân cười khì bảo. - Xin lỗi sếp, nhưng em không nhớ gì cả....!! Khoa vỗ
bàn đánh dầm một cái. Vân giật bắn người lên, Con nhỏ khẽ gắt. - Sếp không thể
ăn nói nhẹ nhàng được hay sao mà phải đập bàn để thị uy thế...?? Khoa cười khẩy
bảo Vân. - Với người ương bướng và cứng đầu như cô, nói chuyện nhẹ nhàng không
có tác dụng. Tôi bảo cô làm thêm bản kiểm điểm vì thái độ bất kính đối với sếp
của mình và thêm hành vi dám ngủ trong giờ làm việc nữa....!!
Vân tiu nghỉu hỏi Khoa. - Anh có thấy mình hơi quá đáng
không, nhân viên bị ốm anh cũng không cho nghỉ, anh bắt người ta đến đây làm việc,
bị xốt thì phải uống thuốc mà uống thuốc thì phải ngủ chứ...?? Khoa trừng mắt
lên, anh chàng ngồi dậy rồi lôi Vân sát vào mặt mình. - Cô mà còn dám cãi tôi,
hay có những hành động chống đối nữa là tôi lôi cô ra tòa thật đấy....!! Vân
quay mặt sang hướng khác, cái chân của cô nàng khẽ dặm nhẹ lên chân của Khoa.
Vân giả vờ ngoan ngoãn bảo Khoa. - Vâng, thưa sếp em biết mình phải làm gì rồi....!!
Khoa nhăn mặt lại vì đau, Khoa định cho Vân một cái cốc vào đầu nhưng cô nàng
nhanh hơn. Vân lách người ra khỏi tầm với của Khoa, rồi giả vờ ôm lấy bụng của
mình.
- Xin lỗi sếp, em cần đi vệ sinh một tí....!! Vân bỏ chạy ra
cửa thật nhanh, rồi đóng đánh rầm một cái và bỏ đi luôn. Khoa bị cục tức chèn từ
sáng tới giờ, anh chàng như quả bom đang nổ chậm. Vân vừa đi khỏi thì Tú vào,
anh chàng này muốn báo cáo tài liệu mà Khoa yêu cầu lúc sáng. Vân nhẹ nhàng đi
từng bước và tiến lại gần cánh cửa văn phòng của sếp. Con nhỏ đang nghĩ cách để
không bị trừng phạt cho cái tội dám dặm lên chân của sếp. Vân đứng gián vào tường
rồi thò đầu qua khe cửa, đôi mắt của Vân nhòm vào.
Vân thấy Khoa đang chăm chú làm việc, hình như anh chàng
không biết là Vân đang quan sát mình. Vân lấy tay ôm ngực và tự chấn chỉnh tinh
thần để bước vào trong. Vừa mở được cánh cửa, Vân đã thấy được nụ cười rất ngọt
của sếp. Vân chột dạ nghĩ. - Sao tự nhiên cái tên kia lại cười, không lẽ hắn
đang tính làm gì mình hay sao....!! Vân hơi hãi nên vẫn đứng một chân trong cửa
và một chân ngoài cửa. Ý của cô nàng là nếu tên sếp kia có bất cứ hành động gì
khả ghi Vân còn có đường để thoát. Khoa vẫn cười mà không nói gì. Vân đứng được
một lúc rồi. Khoa bây giờ mới lên tiếng.
- Cô không đứng luôn ở đấy cả đời chứ, cô có biết là tôi chờ
cô nãy giờ để nghe cô báo cáo không hả, hay là cô không đói và không cần phải
nghỉ ngơi....!! Vân thận trọng tiến từng bước vào trong. Vân mỉm cười hỏi sếp.
- Anh đã đọc qua bản báo cáo của tôi chưa...?? Khoa nheo nheo mắt rồi giả vờ
nói. - Xin lỗi cô tại tôi bận quá nên không có thời gian, bây giờ tôi yêu cầu
cô đọc lại bằng miệng hết từng này cho tôi...!! Vân sửng xốt, định phản kháng lại.
Nhưng Vân hiểu ngay.
- Cái tên này muốn hành mình để trả thù cho hành động ban
nãy của mình đây mà. Đúng là đồ nhỏ mọn, cũng được nếu anh muốn thế tôi sẽ chiều
anh....!! Vân tươi cười và lễ phép nói. - Vâng, thưa sếp. Em sẽ làm ngay
đây....!! Vân lôi tệp hồ sơ mà lúc nãy mình đánh máy ra, rồi nói sơ qua nội
dung cho Khoa. Khoa chăm chú lắng nghe, nhưng vặn hỏi Vân hơi nhiều. Vân bực hết
cả mình. - Hừ, tên này cậy mình giỏi để bắt nạt một con bé mù kinh tế như mình
đây mà. Nhưng mà anh đánh giá và coi khinh người khác hơi quá đấy.
Tuy là tôi không được đào tạo và có nhiều kinh nghiệm cũng
như sự nhạy bén như anh nhưng điều đó cũng đâu có nghĩa là tôi không thể tự học.....!!
Vân tự tin trả lời Khoa hết những câu hỏi mà Khoa đưa ra cho Vân. Con nhỏ không
cần biết là đúng hay sai mà chỉ trả lời theo suy nghĩ và cảm giác của mình mà
thôi. Khoa phá ra cười thật to. - Cô hài hước quá, làm ăn kinh tế như cô chỉ có
nước phá sản sớm.....!! Vân đáp lại lời Khoa cũng không kém. - Anh nói đúng,
tôi công nhận mình ngu dốt. Nhưng tại sao có người biết tôi ngu dốt mà vẫn thuê
tôi vào đây làm n