
g hai tay vào sườn rồi vắn mắt lên nhìn Vân. Bác gằn
từng tiếng.
- Cháu đã nghe rõ chưa hả....??
.......................................
Vân mặc dù không phục nhưng vẫn phải cúi đầu xuống nghe bác
quản phó dạy bảo. Bác dạy bảo cho Vân một hồi rồi phóng xe đi tiếp. Mọi người
xung quanh nheo mắt trêu con nhỏ Vân.
- Thế nào hả cháu, đã nhận ra được lỗi lầm của mình chưa, từ
nay về sau đừng có làm như thế này nữa nếu không bác ấy không tha cho cháu
đâu....!!
Vân phồng cả mồm lên vì tức nhưng con nhỏ phải xìu ngay xuống
để nói.
- Dạ, cháu biết rồi lần sau cháu sẽ sửa....!!
Trên đường đi về nhà Vân không thèm nói với mẹ Nhung một câu
nào. Con nhỏ đang giận mẹ về chuyện dám bỏ mặc con gái không cứu lại động viên
cho thiên hạ xử con của mình.
Bà Nhung thấy Vân trầm tư không nói gì, bà biết Vân giận nên
khẽ huých nhẹ vào cánh tay của Vân. Bà giả vở thở dài bảo Vân.
- Con không sao đấy chứ, vì trông con lúc này giống như là một
trái bóng làm bằng cao su chỉ cần mẹ trích nhẹ một cái là con bị nổ tung ra. Thế
nào con có cần mẹ làm như thế hay không...??
Vân tức giận, con nhỏ quay phắt sang bảo bà mẹ trẻ con của
mình.
- Mẹ có phải là mẹ của con không hả, mẹ đã không bảo vệ con
thì thôi. Mẹ làm ơn tránh xa và không nói chuyện lại dùm con, vì chỉ cần nghe mẹ
nói thêm một lời nào nữa là con lại phát điên. Lúc đó con không đảm bảo là có
thể nói được những câu tử tế đâu...??
Bà Nhung thấy Vân đang nổi giận tam bành như một bà cụ non
bà buồn cười đến chảy cả nước mắt, bà phì cười bảo Vân.
- Con có biết bây giờ trông con giống một bà mẹ ghẻ không và
tại sao con dám ăn nõi hỗn láo với mẹ như thế hả. Con có tin là mẹ cho con ăn
thêm mấy cái cốc nữa hay không...??
Vân muốn cho người mẹ thân yêu của mình vài cái bẹo vào người
lắm. Vân đau cả đầu vì bà mẹ trẻ con của mình, ai đời đã gần ba lăm, ba sáu rồi
mà bà mẹ này lúc nào cũng cười đùa và ăn nói như trẻ con. Thậm chí mẹ còn giận
dỗi với bố hơn cả con gái trong gia đình.
Mẹ của Vân là một nấu ăn dở tệ và không biết quản lý gia
đình, bà tuy có yêu Vân nhưng cử chỉ chăm sóc thì vụng về như một cô dâu trẻ mới
về làm dâu và lần đầu làm mẹ.
Vân lớn lên trong sự chăm sóc dịu dàng và ân cần của cha nhiều
hơn là của mẹ. Mẹ của Vân có yêu con gái đến đâu bà cũng làm cho Vân bực mình
thêm vì bà luôn ăn mặc như là còn thanh niên thuở thiếu thời nên con nhỏ rất ngại
ngùng khi mời bạn bè về nhà.
Bạn bè của Vân rất yêu quý bà Nhung vì với cái tính cách trẻ
con và vẫn còn giữ mãi cái đức tính thuở mười tám nên bà dễ dàng hòa đồng và
nói chuyện rất hợp gu.
Kỷ niệm về mẹ ùa về trong tâm trí của Vân. Con nhỏ phì cười
khi nghĩ đến những hành động điên rồ của bà mẹ mình. Vân tự hỏi là sau khi mình
bỏ nhà ra đi như thế này bà mẹ của mình có lo lắng cho mình hay không.
Đây là lần đầu tiên bà Nhung đánh Vân và cũng là lần đầu
tiên bà làm tròn và đúng bổn phận của một người làm mẹ. Vân kinh ngạc hỏi bà
Nhung.
- Hôm nay con thấy mẹ khác lạ lắm không lẽ nhờ hành động bỏ
nhà ra đi của con mà mẹ thay đổi được tính cách trẻ con của mình...??
Bà Nhung thôi không còn sờ mó những cái tách và cái chén nữa
mà bà ngồi xuống giường gần bên Vân. Bà tức giận bảo con nhỏ.
- Con im miệng đi, con mà còn dám ăn nói trả treo với mẹ nữa
là mẹ sẽ xử con tiếp bây giờ....!!
Vân ôm chầm lấy bà Nhung, con nhỏ cười khì bảo.
- Con biết là mẹ yêu con mà, mẹ làm sao mà đánh con gái của
mẹ nữa đúng không...??
Bà Nhung ôm chặt lấy Vân. Bà yêu nó quá, ngày xưa bà đã
không nghiêm khắc dạy bảo nó cho tử tế mà hay nuông chiều nó thành ra nó mới hư
hỏng như thế này. Bà lẩm bẩm bảo Vân.
- Bắt đầu từ hôm nay mẹ sẽ dùng kỷ luật sắt đối với con nên
con hãy chuẩn bị tâm lý dần đi là vừa...!!
Vân giả vờ sợ sệt bảo mẹ.
- Mẹ làm con hốt hoảng quá, không biết mẹ yêu quý của con định
xử phạt con như thế nào đây, mẹ có thể nói để con tham khảo được không...??
Bà Nhung thấy Vân chẳng coi những lời đe dọa của mình vào
đâu cả bà bực mình quát.
- Con bé này, con dám khinh thường những lời nói của mẹ như
thế hả, mẹ nói cho con biết mẹ đã đồng ý gả con đi rồi đấy. Bây giờ mẹ sẽ cho
con nếm mùi đau khổ khi đi lấy chồng sớm là như thế nào và con cũng sẽ nhận được
bài học vì cái tính cách nghịch ngợm và không biết điều của con....!
Bà trầm giọng nói tiếp.
- Mẹ thấy chỉ có mỗi mình Duy là trị được con thôi vì con có
biết nghe lời của ai đâu, bố con thì hơi một tý là bênh con. Ông nội của con
thì lúc nào cũng cười nên làm sao mà dạy bảo con được. Mẹ mừng vì ít ra trên đời
này còn có một người khắc chế được một đứa bất trị như con....!!
Vân kinh ngạc và uất ức hỏi mẹ.
- Mẹ định bán con gái cho quỷ sa tăng đấy à, nếu mẹ mà làm
thế thì mẹ cho phép con đi tu còn hơn. Con đã nói nói với mẹ bao nhiêu lần rồi
là con không thích bị cưỡng ép làm những chuyện con không