
thích cơ mà....!!
Bà Nhung khẽ phát một cái thật đau vào mông của Vân, bà gắt.
- Con tưởng con là ai hả, con nên nhớ con là con của mẹ nên
mẹ có quyền sai bảo con làm những việc mà mẹ cho là đúng đắn, không lẽ ngay cả
cái quyền đó mẹ cũng không có....!!
Vân phân trần.
- Không phải là con không cho phép mẹ làm điều đó, con biết
là bố mẹ và ông chỉ muốn tốt cho con thôi khi gán ghép con với hắn. Nhưng mà
con không yêu hắn thì con lấy hắn thế nào được. Không lẽ chỉ vì nhà hắn giàu và
vì lời hứa ngày xưa mà mọi người nỡ hại cả đời của hai đứa trẻ bất hạnh hay
sao....!!
Vân nói với một giọng thật chán nản và buỗn bà, con nhỏ đang
cố khơi dậy tấm lòng thương con của một người mẹ. Nhưng bà Nhung lại vô tình bảo
Vân.
- Con đừng cố thuyết phục mẹ làm gì, nếu con không phục hay
còn điều gì thắc mắc thì nên đi hỏi và nói chuyện trực tiếp với ông của con là
hơn....!!
Vân kêu khổ, vì bắt ông nội thay đổi những gì mà ông đã ban
ra còn khó hơn là lên trời. Ông luôn coi trọng danh dự và lời hứa của mình còn
hơn là những thứ như là quyền quý và của cải trong nhà. Vân phải làm gì để thuyết
phục ông nội hủy bỏ cái đám cưới không có tình yêu này.
Vân ước giá mà mình có được một người yêu thì hay biết mấy
vì lúc đó con nhỏ sẽ nói là vì yêu người khác rồi nên không thể kết hôn với Duy
được nhưng nếu chuyện này mà lộ ra thì không hay lắm. Mình phải làm sao đây hả
trời.
Trong khi Vân đang nói chuyện và than phiền về thân phận như
cá nằm trên thớt của mình. Vũ lại đang lang thang ngoài đường, cú điện thoại của
Lan làm cho Vũ càng thêm chán nản và thêm u sầu.
Tiết trời vào mùa mưa nên lúc nào cũng xám xịt, những đám
mây không còn trong xanh nữa mà nó đang ngoằn ngòe những sợi dây đen xì nằm vắt
ngang qua bầu trời.
Vũ cảm thấy mệt mỏi, cơ thể như muốn rã cả ra và trong tâm
trí của Vũ đang hiện dần lên hình bóng của Hoa - người yêu thời học sinh của
anh chàng.
..............................
Thế đã hơn tám năm trôi qua kể từ ngày Hoa mất, Vũ vẫn thui
thủi một mình. Vũ không muốn yêu ai thích ai nữa nhưng tình cảm là chuyện không
thể nào nói trước được. Vũ cũng ước mơ tìm được cho mình một người có thể san sẻ
và hiểu được tâm tư của Vũ.
Nhưng đó là mơ ước của mai sau còn hôm nay Vũ cần mua hoa để
ra thăm mộ của Hoa. Vũ mua loại hoa hồng nhung mà Hoa thích nhất. Vũ còn nhớ là
mỗi lần nhìn thấy người ta bày bán loại hoa này ở trên đường thế nào Hoa cũng
xà xuống để mua vài bông về nhà.
Hoa say sưa miêu tả các sắc hoa cho Vũ nghe rồi mỉm cười một
mình. Vũ nhớ nhất là nụ cười có chiếc răng khẩy rất duyên của Hoa, anh chàng cứ
nhìn ngắm người ta mãi đến khi người ta đỏ mặt thẹn thùng quay ra chỗ khác, Vũ
mới giật mình và tự chữa thẹn bản thân bằng cách hỏi một câu vu vơ.
- Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ...??
Mỗi lần như thế Hoa lại được một trận cười thật to. Vũ đỏ bừng
cả mặt vì xấu xố, kỷ niệm thuở học trò thật đáng yêu và tinh nghịch biết bao.
Điều đó đã lấy đi của Vũ không biết bao nhiêu nước mắt và bao nhiêu máu trong
tim khi cô bạn học cùng lớp trong suốt sáu năm ra đi không bao giờ trở lại nữa.
Ngước mắt lên nhìn bầu trời trên cao. Vũ thì thầm.
- Hoa, bây giờ em đang ở đâu. Có biết là anh vẫn không làm
sao quên được em hay không, anh ước mơ có thể gặp được em dù chỉ một lần trong
giấc mơ của mình mà thôi. Tại sao em lại không cho anh cơ hội để làm được điều
đó. Có phải em ghét anh hay hận anh vì anh ngu ngơ và dại khờ khi không nói rõ
tình cảm của mình cho em biết nên anh và em đành ôm hận đến muôn kiếp sau không
...??
Trên khóe mắt của Vũ một dòng nước mắt rỉ ra. Vũ vội lấy tay
quẹt ngay đi vì anh chàng sợ người ta nghĩ mình bị khùng. Vũ móc điện thoại của
mình ra. Vũ tìm số của Hoàng trong danh bạ điện thoại khi tìm được rồi Vũ ấn
nút và cho lên tai nghe.
Chờ đợi điện thoại của thằng bạn thân là một cực hình đối với
Vũ vì không biết Hoàng làm gì mà mãi vẫn chịu nghe máy. Con nhỏ Trúc- vợ tương
lai của Hoàng quát Hoàng.
- Tên kia sao anh không chịu nghe điện thoại đi. Anh có biết
nhạc chuông của anh thật là kinh khủng không hả...??
Hoàng bực cả mình vì anh chàng đang mải tập trung vào lái xe
nên không muốn nghe máy vào lúc này. Hoàng định tìm một chỗ khuất nào đó để đậu
xe rồi nghe điện thoại sau cũng chưa muộn.
Nhưng con nhỏ Trúc này lại không biết điều, nó cứ luôn cằn nhằn
làm cho Hoàng điên tiết bảo Trúc.
- Cô làm hạ cái giọng của cô xuống. Tôi nghĩ lúc này giọng của
cô còn to hơn cả chuông điện thoại của tôi....!!
Trúc cáu tiết cầm luôn điện thoại của Hoàng lên rồi mở máy
ra. Nhìn thấy tên của Vũ trên màn hình. Trúc nhắc.
- Anh nên nghe máy luôn đi vì anh Vũ đang gọi cho anh kia
kìa, không lẽ anh định để cho anh ấy chờ anh đến tối hay sao...??
Hoàng nghe Trúc nói là Vũ gọi điện cho mình, anh chàng liền
cầm luôn lấy. Một tay lái xe, một tay cầm điện thoại. Hoàng lịch sự hỏi Vũ.