
ó hả? Có bao giờ em thấy hắn
ta để ý hay quan tâm gì đến chị đâu, sao chị cứ thích níu kéo thế? Cho
dù có quan tâm thì chỉ đến mức tình bạn thôi, vì chị quá nhúc nhát không chịu nói lên tình cảm của mình với anh ta!_thằng nhox tức giận nói.
_Không phải vì chị nhúc nhát, tại chị…chị sợ khi mình bày tỏ thì cậu ấy…cậu ấy sẽ
không xem chị ra gì và như thế chị sẽ không thể gặp mặt cậu ấy nữa._cô
thủ thỉ nói.
_Anh ta mà thử làm cho chị đau khổ xem, em sẽ băm anh ấy ra nhừ tử (nói được phải làm được nhé).
_Em…em không
được làm gì cậu ấy đấy, nhất định không được làm gì cậu ấy vì chỉ cần
làm bạn với cậu ấy và nhìn cậu ấy phía xa cũng đủ cho chị vui rồi_cô
tươi cười nói.
_Chị thật
ngốc! Em cũng muốn xem thử cái anh Gia Minh đó như thế nào, lại làm cho
chị hai nghiêm nghị của của em không chịu sang Mĩ phẫu thuật mà cứ ở dí
bên cái trường chán ngáy này_khi nói xong thì mắt cậu ta bỗng nhiên sáng rỡ, xoay sang chị mình cậu hỏi_à mà, chị có biết cái bà chị “chằng lửa” hồi nãy không? Chị có biết chị ấy học lớp nào không?
_Bà chị “chằng lửa”? em nói Hân đó hả? chị ấy là bạn cùng lớp với chị mà! Mà có chuyện gì sao, từ trước tới giờ em đâu có thích nói chuyện với lũ con gái sao
bây giờ lại… hay là..?_cô tò mò hỏi.
_cái gì chứ!
Em dù sao cũng đã 16 tuổi rồi còn gì không lẽ phải trốn tránh con gái
suốt sao? Nhưng mà chị đang nghĩ gì thế hả, cái bà “chằng lửa” đó đang
có thù oán với em nên em mới hỏi thế chứ không có ẩn ý gì khác đâu_thằng nhox luống cuống giải bày.
_thì chị có
nói gì đâu, tại em “suy bụng ta ra bụng người” thì có! Thôi chị đi vào
lớp trước đây, cũng đâu còn sớm để ngồi tán dốc với em nữa, chị đi trước nha, có gì tối gặp ở nhà há!_cô vẫy tay chào tạm biệt trước cái mặt
đang hồng hồng của thằng em mình, cô mĩm cười bước đi, không quên nói 1
câu làm thằng nhox đỏ ửng mặt_tối về chị sẽ nói cho em biết những thông
tin về Hân nhá!
_tuy nghe
T.Băng nói thế thằng nhox khá vui nhưng vẫn bướng bỉnh nói_chị nói bậy
bạ cái gì thế? Cái bà chị “chằng lửa” đó không phải loại ưa thích của em đâu, chị đừng có mà hiểu lầm_Tuấn Anh (thằng nhox) cố nói với theo khi
thấy bóng T.Băng đang khuất dần sau phía bước tường, T.Anh khẽ cười rồi
lặng lẽ bước đi.
_____________Ở lớp bấy giờ____________
_Cậu đi đâu mà giờ này mới vào lớp thế?_Bảo vội khều vai nó hỏi.
_nó chưa kịp nói thì câu hỏi thứ 2 lại vang lên_Cậu xảy ra chuyện gì khi đến trường à?_không ai khác chính là Gia Minh nhà ta.
_chưa nghe nó nói gì thì_Cậu xảy ra chuyện gì thật sao? Sao không gọi cho bọn mình đến giúp?_người này là Hoàng (Tí Nị).
_Hay có đứa nào dám chặn đường gây đánh cậu?_Như ở đâu chạy len lén lại hỏi.
_ôi thật bực
mình chết đi được, không cho người ta nói thì làm sao mà trả lời, thế
nên câu “bần cùng sinh đạo tặc” quả không sai! Nay, tôi cũng “đành” dùng cách “bán rẻ” bạn bè để được yên thân 1 tí và thế là…_cô ơi, các bạn
này cứ nói chuyện hoài hà, làm em không tập trung học được ạ!_nó đứng
lên nói 1 cách lưu loát.
Giờ đây nhóm
“kiến” đang bu xung quanh nó đã cứng đơ ra, miệng không nói được lời nào nhưng mắt họ giờ lại “biết nói” và trong mắt họ chỉ hiện ra 1 điều.
_C.Ậ.U.C.H.Ế.T.V.Ớ.I.T.Ô.I
Rengggg…
Thế là hết giờ học, nó bây giờ đang chuẩn bị với tư thế “dọt” thiệt nhanh ra khỏi lớp, chứ nếu còn ở lại đây thêm 1 giây phút nào nữa thì chắc…bọn họ đem nó
ra chiên giòn luôn quá.
Nhưng có lẽ
ông trời không cho nó con đường thoát hay sao ấy, cái bà cô lịch sử cứ
luyên thuyên bài giảng của mình giống như từ nãy tới giờ ai dành nói với bả hay sao mà bây giờ bả ở lại để nói bù (ai am sơ ri mí cô nha_không
cố ý đụng chạm đâu nhá).
Mới thấy bà cô dứt tiếng: “mấy em nghỉ” thì Bảo, Minh, Hoàng, Như đã “dàn trận” thành 4 phía bao vây xung quanh nó, mắt người nào người nấy đỏ hoe, trên miệng
còn in hằn tia gian ác.
_giờ không
biết nó nên cười hay nên khóc đây vì đã bị “lọt” vào tròng, nó cố làm ra vẻ mặt bi thương nhất chấp tay lại van xin_hy` hy`, các cậu là người
tốt bụng nhất thế gian mà, chắc đâu có để trong lòng những chuyện cỏn
con này phải không?_nói xong nó còn cười huề nữa chứ.
Còn bọn kia
nãy giờ nhìn thấy nó trong bộ dạng tiếu tiếu tuy rất muốn nhăn răng ra
cười toe toét nhưng cố nhịn, mà cố nhịn cười thì mặt lại…đỏ ké, thế là
họ cố kìm nén và nhìn nó với vẻ mặt tức giận nhất có thể lúc này.
_Giờ cậu tính thế nào với tụi này đây?_Như lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí hết sức…bi đát này.
_Đúng đó, bây
giờ cậu nghĩ xem người bán đứng bạn bè nên chịu bản án như thế nào mới
hợp lí đây?_Hoàng chống nạnh, nghiến răng nói.
_Phải đó, phải cho cậu một hình phạt thích đáng mới chừa được cái tật phản bội bạn bè_Minh cũng chu mỏ bon chen vào.
_”Nó lấy tay
đấm cho Minh một đấm, sịt cả máu mũi rồi xoay sang Hoàng với Như nhìn họ một cách đầy cảm tình nhất và “thịt” họ”, nhưng nó đang ở trong tình
thế bị động nên chỉ có thể “tưởng t