
g?
- Rảnh quá ha? Đi coi điện thoại của cô kêu suốt từ sáng kìa!
- Áhh… quên mất!!!
Nàng tìm giỏ con thỏ của mình. Tối qua nàng qua đêm ở đây chắc mấy
bạn lo lắm. Tuấn Kiệt để bàn thấp ra dọn cơm hộp nhìn Diệu Hằng vì lo
coi điện thoại khiến cái áo to tuột hở vai thấy dây áo trong màu hồng
nữa. Lập tức hắn lại dán mắt vào hộp cơm để bình tĩnh.
Diệu Hằng gọi lập tức nghe giọng khóc của ba con bạn…
~ Hic… pà ở đâu dzậy? Có bị làm sao không? Sáng dậy không thấy pà mới nhớ hôm qua về quên mất pà –> Đích thị là bạn “tốt”
~ Đừng khóc … tui không sao hết ak.
~ Tụi tui hư quá, xin lỗi pà Hằng ơi! Dzậy hôm qua pà ở đâu?
Bị hỏi nàng đơ ra mắt nhìn Tuấn Kiệt đang ngồi một đóng đó. Hắn ngồi
giữ im lặng cho nàng nói chuyện. Tim nàng đập thình thịch dĩ nhiên không thể nào khùng khai ra đã qua đêm tại nhà Tuấn Kiệt nên buột lòng nói
dối…
~ Tui say nên quên gọi anh hai rước về rồi!
~ Trời! Dzậy anh Phong “giết” pà rồi!
~ Ừhh…cũng bị chửi nhưng không sao. Thui mấy pà chơi tiếp đi tui không sao đâu. .. Ừhm thứ hai gặp sau!
Mấy con bạn áy náy, thấy có lỗi lắm nhưng nghe Diệu Hằng về nhà tối
qua thì an tâm hơn. Nàng thở phào tắt máy mừng không bị lộ chuyện thì
thấy Tuấn Kiệt nhìn mình, một cái nhìn không vui có chút giận dữ…
- Cái gì cô cũng biết cách nói dối lừa người ta được hết nhỉ?
Nàng giật mình vì hàm ý của hắn nàng thật tồi tệ. Diệu Hằng đã nói
dối gạt hắn, lần này còn trước mặt hắn làm lần nữa. Nhưng nói dối này
đâu có ý xấu. Nàng bấn loạn, sâu thẳm sợ hắn càng ghét giận mình cố giải thích nhưng…
- Tui nói chỉ vì…
- Ăn đi!
Tuấn Kiệt lạnh nhạt nói rồi ăn cơm làm nàng cảm giác uất ức muốn
khóc. Hắn không cần nghe nàng nói gì cả. Mà cũng đúng thôi nàng làm hắn
giận, bây giờ làm sao hắn tin tưởng nhưng gì nàng nói cơ chứ. Diệu Hằng
rất muốn giải thích cho hắn hiểu nhưng bất lực ăn cơm không nổi.
Cả hai đã cùng ngồi ăn chung không biết bao nhiêu lần nhưng không
hiểu sao bây giờ lại xa cách mạnh ai nấy cố nuốt cho có lệ không nói hay nhìn nhau. Diệu Hằng thật không chịu nổi không khí ngột ngạt này, cảm
giác khó chịu này nên ăn không nổi. Hắn nhìn nàng mới ăn chưa được ¼ hộp cơm đã bỏ muỗng…
- Ăn cho hết đi!
- Tui ăn không nổi, mà ông cũng có ăn hết đâu?
- … tui đi bỏ rác!
Tuấn Kiệt cầm hai hộp cơm đều còn nhiều đi ra quăng tay đấm vào tường tự nổi giận. Hắn không hiểu mình muốn giận dỗi hay là muốn quan tâm
người ta.
Diệu Hằng ngồi thở dài thảm não không biết làm sao được tha thứ. Và
nàng nhìn cái bếp gas mini trên kệ có mì gói và trứng gà. Hắn chỉ có 1
cái nồi duy nhất mới tinh hình như không sài được hơn 3 lần. Khi Tuấn
Kiệt quay lại thấy Hằng cầm nồi hỏi ngay.
- Làm gì dzậy?
- Ông có mì nè, nấu mì ăn! Tui hơi tự ý nhưng ông ăn nhiêu cơm đó đâu có no!
Nàng không chờ hắn trả lời đã tự lăn xăn đi bắt nước nấu mì. Hắn nhìn nàng thật sự muốn nấu mì thôi thì khép mắt thở ra một chút mà đến phụ
xé bao mì gói. Không khí đỡ hơn ban nảy một chút rồi. Tuấn Kiệt cầm đến
gói mì thứ năm…
- Cô ăn hai gói hả?
- Gì chứ! Một gói là đủ nó rồi!
- Vậy khỏi xé!
Hắn để gói mì xuống làm nàng tròn mắt tò mò bốn gói mì đã xé ra…
- Ông ăn ba gói mì lận sao? - Không phải con người mà!
- Ăn bao nhiêu kệ người ta !?
Hắn quạu rồi làm nàng cười phì. Hình như đã rất lâu rồi không bị Tuấn Kiệt nạt vào mặt kiểu hung dữ côn đồ như thế. Dù hôm qua trên lớp còn
gặp nhưng có cảm giác đã rất lâu rồi nàng chưa được gặp.
Nồi mì nấu xong nóng hổi, khói bốc ra toả mùi thơm nghi ngút cay cay
hấp dẩn thêm mấy cái trứng càng làm người ta muốn ăn ngay. Món này là cả hai đều háo hức muốn ăn hơn cơm hộp dở tệ ban nảy. Diệu Hằng gắp ăn từ
từ, còn Tuấn Kiệt cho đầy vun cả chén mì mới “xử”. Nhìn cách hắn ăn nàng biết hắn đang ngon miệng. Loại người kén ăn, lại ăn nhiều như hắn thật
khó sống.
Và Diệu Hằng nhìn miệng Tuấn Kiệt ăn lại nhớ nụ hôn đầu đời bị ép
buộc, toàn là giận dữ. Nhưng dù gì đi nữa cũng là hắn cướp nụ hôn đầu
của nàng. Môi Hắn thật cân đối làm sao, chẻ môi dưới mộng mộng nhìn
chẳng giống miệng con trai tí nào. Món mì cay còn làm bờ môi bóng hồng
nhuận thật đẹp và hấp dẫn, nhìn là muốn “hun” ngay rồi. Và nàng sững ra
vì lại nghĩ bậy bạ nên má đỏ ho sặc vì cay sộc lên mũi…
- Cay hả? Nước nè!
- Khụ… Cám ơn!
Diệu Hằng thật là biến thái cứ nghĩ bậy bạ tự hại mình. Thật ra cũng
tại miệng của Tuấn Kiệt thôi. Nàng ho muốn choáng quơ tay cầm chai nước
Tuấn Kiệt đưa nhưng lỡ cầm vào tay hắn. Hắn rút tay ngay làm nàng đơ ra. Chẵng lẽ hắn ta ghét nàng đến mức không muốn đụng chạm chỉ là chút xíu. Nàng thấy buồn ghê, hắn lại để chai nước lên bàn nói lạnh ngắt…
- Uống đi!
Nàng lại không có hứng ăn nữa, mặt ũ rũ, mắt có tí nước sóng sánh tự
nhìn đôi đũa. Tuấn Kiệt nhìn chỉ cắn răng cố ăn, tự nhủ trong lòng không