
lên.
Tuấn Kiệt ngồi trên “chiến mã” là một chiếc motô màu xanh dương đen
5000 phân khối. Chỉ cần nghe âm thanh của chiếc xe cũng biết nó khủng cỡ nào rồi. Diệu Hằng thì chỉ ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn hắn. Tên nọ cố
không tỏ ra lúng túng chỉ đưa cái áo khoác thể thao của mình nói…
- Mặc cái này đi!
- Xe của ông hả? Có phải là ông ăn…
- “Ăn cắp” cái đầu đất của cô! Muốn tui chở về thì nhanh lên!
Cái gã này lại tự ý nữa rồi tự lôi xe ra muốn chở nàng về mà nói đáng ghét như nàng van nài hắn ta không bằng. Tim nàng lại đập nhanh vì hắn
không phải bỏ mặt nàng. Dù có thế này thôi Diệu Hằng cũng vui lắm rồi
nhưng nhìn hắn phong độ trên xe nàng mắc cỡ không dám lên. Tên nọ chờ
lâu nên quạu…
- Còn không nhanh anh đây đổi ý bây giờ!
- Thôi… ông cho tui mượn tiền rồi không dám làm phiền nữa đâu!
Nàng khom đầu ngại ngùng thật dễ thương làm hắn cồ dùng vẻ mặt côn đồ để bình tĩnh mà quăng áo khoác lên đầu nàng …
- Lên hay muốn có án mạng tại đây?
- Lên! “Em” lên ngay!
Nàng sợ chết mặc vào áo hắn cầm lấy nón bảo hiểm. Tuấn Kiệt cười mỉm
hài lòng. Diệu Hằng rụt rè ngồi lên chòm nhẹ đến hỏi Tuấn Kiệt điều
“thầm kín” hồi hộp cực kì…
- Ông có bằng lái xe chưa dzậy?
- Cần gì bằng lái chứ, chạy được là được thôi !
- Thôi, dzậy tui đi xe buýt sẽ an toa…. ÁH!
Tuấn Kiệt nhấp ga phóng cái vù làm nàng sợ quá không suy nghĩ gì lập
tức ôm cứng vào lưng hắn. Hắn đơ ra cảm nhận vòng tay của nàng đang ôm
chặt mình lập tức má hơi đỏ, môi cười khẽ.
Diệu Hằng thậm chí không dám mở mắt ra khi bị chở với tốc độ kinh
hoàng này nói gì mắc cỡ vì đã ôm hắn cứng ngắt! Cả hai nhanh chóng đi về nhà nàng , cả chặng đường Diệu Hằng một chút nới lỏng tay cũng không
dám, chính vì thế hắn lại càng chạy nhanh hơn…
Cuối cùng cũng về đến nơi may là mạng nhỏ của Diệu Hằng vẫn còn. Nàng loạng choạng tay vịnh cột đèn đầu đường, mặt vẫn còn tái mét sợ đến
trắng bệt ra. Nàng tự hứa với lòng không bao giờ đi chung xe với Tuấn
Kiệt lần nào nữa đâu.
Thế mà gã thủ phạm “phóng nhanh vượt ẩu” vẫn tỉnh như sáo không quan
tâm biểu hiện kinh dị trên mặt nàng. Thậm chí hắn còn cười khinh bỉ nàng tệ hại. Nếu Diệu Hằng không choáng váng vì bị chở với tốc độ đua xe
chắc cũng xử lí Tuấn Kiệt rồi. Hắn nhìn cái garage phía trước hỏi …
- Nhà cô đó hả?
- Ừhm… dù sao cũng cám ơn ông nha nhưng ông nên thi bằng lái đi chạy xe thấy ớn àk! - Chắc rằng hắn mà có dịp gặp cảnh sát giao thông cũng bị giam xe cho xem.
- Hì.. có bằng lái thì chạy khác sao? Đưa áo đây muốn bị phát hiện hả?
Tên nọ nhắt Diệu Hằng mới nhớ cởi áo khoác của hắn ra trả lại. Nàng
ngần ngừ nhìn hắn muốn nói gì đó nhưng cái đầu ngốc nghếch không nghĩ ra cái gì để nói cả. Tuấn Kiệt cũng lén nhìn rồi đành bật chìa khoá xe.
Diệu Hằng hết hồn vội lấy tiền ra sợ hắn đi…
- Trả lại ông tiền xe buýt luôn nè!
- Thứ hai rồi đưa!
- Thôi lấy lại luôn đi! Còn cái áo này tui sẽ trả góp từ từ!
Nàng thật muốn chảy huyết lệ hai hàng vì cái áo đầm hàng hiệu thật
đẹp, nàng cũng thích nhưng mắc quá đối với học sinh. Tủ quần áo của nàng sẽ sáng lấp lánh nhờ cái áo này. Tuấn Kiệt nhìn nàng tay cầm lại tiền.
Vẻ mặt của nàng thật đáng yêu, hắn thấy mình hơi bị yếu đuối hẳn.
Cả hai nhìn nhau không nhìn thấy Thanh Hải cầm túi đồ đi về từ tiệm
bách hoá mua đồ giúp mẹ. Ban đầu thấy chiếc môtô khủng hắn chỉ nhìn xe
không nhìn người. Nhưng càng đi đến mới nhận ra Diệu Hằng lạ hoắc trong
áo đầm nổi bật. Và nàng chỉ tập trung nhìn người ngồi trên xe nghe
trong tâm trạng hồi hộp…
- Tui tặng cô mà khỏi trả!
- Như thế sao được?
Nếu hắn tặng nàng còn mắc cỡ, ngại hơn. Hắn húng hắng ho nhìn đi đâu lên trời hỏi nàng…
- Gần đây không nấu cơm ăn nữa hả?
- Ơh… ừh, sao hả?
- Còn cái gã cô yêu đơn phương ăn gì?
Tuấn Kiệt đề cập đến vấn đề đó làm nàng hồi hộp cả lên. Hắn chịu nói
đến là bớt giận rồi, có lẽ đây là cơ hội cho nàng được tha thứ.
Hải không chịu nổi bước lại gần hơn và sốc vì quả thật chính là Tuấn
Kiệt. Nhìn cả hai thật thân thiết chẳng còn màng xung quanh. Má Diệu
Hằng còn hơi ửng hồng khi nhìn Tuấn Kiệt. Giữa cả hai như không có gì
tồn tại trên đời nữa.
Nàng đang rất vui vì tên khốn này có quan sát mình mới biết mình không mang cơm theo nữa. Nàng vội trả lời…
- Em của Hải nấu cho cậu ấy rồi!
Tuấn Kiệt vẫn giữ cái mặt tỉnh không nôn nóng…
- Giờ thằng đó chia tay bạn gái rồi muốn ăn chung chẳng phải tốt cho cô sao? Đừng có nói là do tui nha!
Tim Diệu Hằng loạn nhịp nghe hắn nói. Hắn đang cầu nàng thật vì mình
giận mà không nấu cho Hải thì chịu cái gì cũng được. Và nàng khom đầu
nói rụt rè…
- Tại vì ông giận… tui đã làm sai nên không thể nào ăn tiếp với Hải như đã không làm gì chọc ông cả!
Diệu Hằng nói rất sợ Tuấn Kiệt sẽ lại giận mình nhưng nàng không thấy hắn cười tươ