
r/>- Tôi … không thích son môi…
- Anh định xóa đi rồi quên luôn là em đã hôn anh sao?
- Hừm… chắc thế…
Nilk quả thật không chịu buông xuôi, cô lấy khăn ướt lau sạch lớp son môi rồi đưa cái khăn khác cho Zenka:
- Nếu anh không thích son môi thì anh lau đi, em sẽ hôn lại! – Cô nói đầy cương quyết.
Câu nói đó của cô làm Zenka thật sự giật mình, cậu lắp bắp:
- Cô… bình tĩnh đi, đừng có… quá khích như thế!
Nilk lập tức tiến tới gần anh, Zenka thấy tóc gáy đang dựng lên nhanh hơn điện nhưng cuối cùng thì cô gái chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh:
- Bây giờ thì em đã “đóng đấu” rồi nhé, anh không được nghĩ đến ai khác đâu!
- Này Nilk, cô không thấy ngại sao?
- Có chứ, em thấy nóng hết cả tai, nhưng mà em nghĩ là em chỉ ôm người em yêu thôi chứ không phạm tội gì cả!
- Nhưng tôi không thích! Chẳng để làm gì cả! – Zenka chán nản.
- Vậy em hôn lại nhé!
- Bó tay – Cậu giật mình - Thôi đi cho tôi nhờ!
- Vậy anh đừng đuổi em đi nữa!.........
Ba mươi
phút sau, Nilk chìm sâu vào giấc ngủ trong khi vẫn ôm chặt Zenka, nghe
tiếng thở bắt đầu trở nên đều đều của cô anh từ từ gỡ tay cô khỏi mình.
Để cô ngủ trên ghế, anh lấy chăn đắp cho cô cẩn thận, Zenka suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, cầm áo khoác rồi bước ra ngoài, anh đi một mạch tới
nhà Minh. Chưa kịp nhấn chuông thì đã thấy Minh bước ra khỏi cửa, thấy
cậu em đang đứng “lơ ngơ” như vậy anh lập tức lên tiếng:
- Em tới đúng lúc quá, đi mua thức ăn với anh nhé!
- Nhưng…
- Không nhưng gì cả, anh đang định làm gì đó để mang cho em thì em tới, thiêng
thật, từ hồi anh lấy vợ em chưa tới chơi nên anh thấy mừng lắm!
- Thật ra…
- Đi mua gì đó về làm cơm nhé, nhóc!
Không
thể nói gì trước sự hào hứng như vậy của anh, Zenka đành lẽo đẽo theo
sau anh. Hai tiếng sau, hai người về nhà với rất nhiều thứ lỉnh kỉnh:
- Sao
anh mua nhiều thế? Em đứng cầm chỗ này trong lúc anh gọi điện thoại mà
bao nhiêu người nhìn! – Zenka chán nản để đóng đồ lên bàn.
- Em cằn nhằn gì thế, mà chắc người ta ngưỡng mộ em cũng nên!
- Ngưỡng mộ gì, một là họ nghĩ em bị hâm con trai lại thích đi chợ hai là họ nghĩ em bị gay.
- Chắc không đến nỗi thế, đâu có giống lắm đâu!
- Thì hai chúng ta đi cùng nhau còn gì?
- Em tới gặp anh làm gì thế? Có chuyện gì “động trời” hay sao?
- Anh nghĩ vậy ạ?
- Vì thường thì anh tìm em là nhiều mà, vậy có chuyện gì?
- Ngày xưa anh làm thế nào để…
Câu nói chưa kịp hoàn thiện thì tiếng chuông điện thoại của Minh reo vang, anh với tay nhấc máy:
- Alo!
- Anh
Minh – Huyền nghẹn ngào nấc lên trong ống nghe – Anh có biết anh Zenka
đi đâu rồi không? Em đi tìm anh ấy mà không biết nên đi đâu nữa…
Lắng
nghe tiếng khóc của cô bé trong điện thoại, anh quay sang nhìn Zenka
đang nhặt rau, cái nhìn đó của anh làm cậu em quay lại nhìn anh với ánh
mắt tò mò, anh tiếp tục nói nhưng không rời mắt khỏi Zenka:
- Huyền hả em, Zenka ấy à…
Cậu em trai của Minh giật thót một cái rồi lắc đầu tỏ ý “đừng nói là em ở đây”, Minh vẫn tiếp tục:
- Biết làm sao được bây giờ nhỉ… em ở đâu… ừ… đến nhà anh đi… cậu nhóc… đang ở đây này!
Minh cúp máy rồi nhanh tay túm lấy cậu em đang định “chuồn” ra khỏi nhà bếp:
- Em định đi đâu? Huyền sắp tới rồi còn gì?
- Hiện giờ thì không nên! – Zenka đáp gọn.
- Không là sao? Em có biết cô bé khóc đến thế nào không, em cũng là con trai cơ mà sao em lại để cô ấy khóc như thế?
- Có phải là lần đầu tiên đâu, chẳng phải trước đây cũng có một số trường hợp như vậy còn gì?
- Nhưng tình yêu của cô ấy dành cho em thật sự rất chân thành em à, không thể
dối xử với Huyền như thế được, cô ấy là người duy nhất không rời xa em
khi em ốm, em CÓ hiểu điều đó không?
- Vâng, em… không hiểu điều đó, nhưng… anh giúp em chút đi!
- Tuấn
Anh à, không ai phải ra toà vì có tình cảm với ai đó cả, em cũng không
thể kiện cô ấy vì cô ấy yêu em! Em có thể tránh gặp cô ấy hôm nay, ngày
mai nhưng em không thể cứ như vậy cả đời!
Tuấn Anh thở dài, Minh ngừng lại vài giây rồi nói với cậu:
- Yêu
một người không khó đâu em à, sao em không mở lòng với người yêu thương
em như vậy? Anh không muốn ép buộc hay làm khó em nhưng anh báo trước
đừng đi đâu cho tới khi Huyền tới đây, em tiếp tục nấu đi!
Một lát sau khi Zenka đang rán nem thì Huyền đã đến nhà Minh, cô chào chị Loan khi chị ra mở cửa:
- Em vào trong nhà đi cho khỏi lạnh, sao em thở gấp vậy?
- Em… đi ra ngoài… vội quá nên không mang theo ví, chỉ đủ tiền lên xe bus, gần tới đây… thì em phải đi bộ…
- Sao em lại phải chạy gấp như vậy chứ?
- Anh Zenka… có ở đây… không ạ?
- Có, ở trong bếp!
- Em xin phép ạ!
Huyền
lại lật đật chạy vào nhà bếp, Minh chạm mặt cô ở cửa, anh cười thật
tươi, còn