
mắt lạnh lùng của Zenka, mắt cô lại nhòe đi, nước mắt tuôn rơi nóng hổi trên má:
- Cho
dù anh không chịu chấp nhận tình yêu của em, cho dù anh không nhìn thấy
em, thì em cũng sẽ chỉ hướng về anh thôi, ngoài gia đình và bạn thân em
chỉ có Zenka là present thôi … vì thế… nếu anh có yêu ai khác đi nữa em
sẽ nhất định không để anh đi, em sẽ giữ anh thật chặt!
- Cô định như thế thật sao? – Anh hỏi lại với vẻ lạnh lùng.
- Nhất định là như thế, vì em yêu anh nhất, yêu nhất thế giới luôn!
Lần này thì Zenka bật cười.
- Sao anh lại cười em, em có nói gì buồn cười lắm đâu?
- Cô nói liều thật đấy, trước đây tôi không thấy thế!
- Tại anh khiến cho em nói thế đấy chứ!
- Nếu nói với người khác chắc họ chạy mất dép lâu rồi!
- Thì
em chỉ nói với anh thôi mà, làm sao mà nói câu “em – yêu - anh” với
nhiều người được! – Nói xong câu đó, Nilk bỗng giật mình hai má nóng
bừng – Chắc là… thế…!
Ừ thì
dẫu sao cô cũng từng định nói câu đó với Quân, nhưng cuối cùng thì lại
không nói hết, như thế không tính có được không nhỉ, mà thôi, quan tâm
làm gì.
- Cô có đảm bảo là không nói dối?
- Có – Cô trả lời dõng dạc.
Nilk
định nói gì đó nhưng Zenka ra hiệu cho cô nằm xuống, cô ngoan ngoãn nghe theo, trong cái cảm giác mơ hồ trước khi nhắm mắt của mình cô cảm thấy
anh thật gần gũi và ấm áp, cảm giác ấm áp tới nỗi có thể chìm vào giấc
ngủ thật nhanh. Nilk vừa ngủ được một lúc lâu thì điện thoại của Zenka
rung lên, cậu nhấc máy:
- Alo!
- Chào Tuấn Anh, mình là Quân!
- Chào!
- Chắc Tuấn Anh ngạc nhiên vì mình biết số của bạn?
- Không, chẳng khó để biết điều đó, không biết Quân gọi cho tôi có chuyện gì?
- Chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện một chút được không? Tôi nghĩ là tôi làm phiền anh, nhưng tôi không có cách nào khác.
- Được, Quân muốn hẹn tôi ở đâu?
- Có một quán coffee trên tầng 3 ở số 374 đường M, Tuấn Anh tới được chứ, tôi đang ở đó?
- Vậy thì phiền Quân đợi trong khoảng 30 phút, tôi sẽ tới ngay!
Cúp máy, Zenka nhìn gương mặt khi ngủ rất bình yên của Nilk rồi nhấc điện thoại lên lần nữa.
…
Quán
coffee vào giờ tan tầm khá đông khách, họ nán lại chờ cho qua giờ cao
điểm trước khi về nhà, Quân ngồi một mình, hai bàn tay không ngừng nắm
lấy nhau, lo lắng và bất an. Tuấn Anh tiến tới từ phía sau anh rồi nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống:
- Anh uống coffee nhé? – Quân hỏi.
- Không, tôi không có thói quen uống và tôi cũng không uống được!
- Cho anh một Lipton nhé! – Quân nói với bồi bàn – Anh khá là đặc biệt đấy, tôi chưa gặp ai không uống được coffee như anh đâu!
- Dạ dày tôi không thích!
- Anh có vẻ là người ít nói, nhưng chắc quen biết lâu sẽ có thú vị riêng.
- Sao Quân không nói thẳng vào chuyện mà Quân muốn nói?
- Vậy…
ừm… chắc anh cũng đoán được chuyện tôi muốn nói rồi phải không? Vậy tôi
sẽ nói thẳng… tôi chỉ có một thắc mắc, tại sao lại là anh mà không phải
người khác - người có được trái tim của Huyền.
- Bản thân anh có thấy ai mổ tim ra để đưa cho người khác không? (suy nghĩ của thằng này ngố thật)
- Có lẽ thế nhỉ - Quân cười – Anh có cách nghĩ khác tôi chăng? Vì thế nên cho
dù tôi đã nói đừng tới gần cô ấy nữa thì anh vẫn không làm thế, mà
không, đúng ra là cô ấy tự đến với anh đấy chứ
- Quân, tôi không nghĩ là anh có ý định nói những điều đó!
-
Chuyện quá khứ thì không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể, Tuấn
Anh tôi không muốn làm phiền anh nhưng hãy buông tha cô ấy, tôi cần cô
ấy, không có cô ấy tôi không thể chịu đựng được. Tôi không biết cô ấy có nói gì với anh không nhưng tất cả là lỗi của tôi, tôi đã sai lầm nhưng
tôi vẫn có thể sửa sai! Tôi… tôi… xin anh hãy thuyết phục cô ấy cho tôi
một cơ hội!
- Xin
lỗi Quân, nhưng tôi nghĩ N… , Huyền không phải là một thứ gì đó để hai
chúng ta ngồi đây nói những chuyện tầm phào như thế này, chuyện giữa anh và cô ấy cô ấy không nói cho tôi biết. Tôi nghĩ chuyện đó nên để cô ấy
tự quyết định.
- Anh nói thế vì anh đã có cô ấy đúng không? – Quân gằn giọng.
- Không có ai là sở hữu của ai cả, Quân đừng tiếp tục những suy nghĩ đó nữa, tôi không giữ bất cứ thứ gì theo cách nói của Quân!
- Vậy sao, chắc là vậy thật chứ?
- Quân không có niềm tin vào người mình yêu thì Quân hỏi tôi làm gì?
- Ra
vậy – Quân cười thành tiếng – Buông tha cô ấy đi, cô ấy thuộc về tôi anh hiểu không, tôi và cô ấy đã… Tôi nhắc lại cô ấy là của tôi, không phải
anh có ý định dòm ngó tới người yêu tôi chứ, hay anh định xài “của thừa” của người khác? Tôi thấy anh cũng không đến nỗi, đi tìm cô nào đó khác
không khó đâu, tôi có thể giúp!
Tuấn Anh lập tức đứng dậy bước ra quầy và thanh toán tiền, Quân ngạc nhiên lập tức đuổi theo anh:
- Anh dừng lại đi, anh không nghe tôi nói gì sao?
- Tôi có, vì thế tôi sẽ đi ngay bây