XtGem Forum catalog
Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325695

Bình chọn: 10.00/10/569 lượt.

a cơm mà
cậu “kỳ công” làm trong suốt mấy tiếng đồng hồ cậu thở dài:

- Có mỗi một mình mà làm mãi mới xong, mình làm sao ấy nhỉ?

Nhìn về phía Nilk hay ngồi, cậu nhớ ra là cô chưa trả lại chìa khóa nhà, nếu cứ như
vậy chắc chắn cô ấy sẽ quay lại, trước lúc đó cậu quyết định nên đi khỏi nhà một thời gian cho tới khi cô ấy thôi cái ý nghĩ về chuyện thích
cậu, có lẽ thế là hơn, Zenka tự cho là vậy. Nghĩ tới đó, cậu lập tức gọi điện cho Linh, cậu em khá lo lắng khi ông anh vừa "tạm trú" tại bệnh
viện một thời gian, Tuấn Anh lập tức trấn an cậu nhóc:

- Chỉ là bị sốt bình thường thôi, em không phải lo đâu, hai đứa học hành vẫn tốt đấy chứ?

- Vâng, vẫn tốt, không thi lại môn nào cả! Thằng Dương còn “cua” đượccô bé học cùng lớp nữa, anh yên tâm chưa?

- Ai lại nói chuyện em mình có người yêu như thế, cậu ghen tỵ là em cậu có người yêu trước cả cậu chứ gì?

- Anh Zen đoán mò, thế nhưng anh có chuyện gì cần hỏi em ạ?

- Em có biết chỗ nào cho thuê trọ không, đừng chọn chỗ nào đông đúc quá ở trên tầng cũng được.

- Anh tìm làm gì thế?

- Anh muốn ở đâu đó một thời gian.

- Anh định đi bụi à?

- Không.

- Thế thì có, ở gần nhà em có một chỗ khá ổn, nếu anh cần gấp thì mai anh có thể tới xem qua.

- OK, cảm ơn em nhiều!

- Không có gì ạ!

Sáng hôm
sau, Zenka kéo khóa chiếc vali, cậu không nhiều đồ lắm nên không mất
nhiều thời gian, thứ vướng bận nhật là mấy cây đàn, cậu bọc cây guitar
và violin vào bao rồi khoác lên vai và xách theo. Đúng lúc định bước đi
thì cậu chợt giật mình khi thấy Nilk đã đứng cách mình có vài bước chân. Cậu thấy hơi chột dạ, tự lầm bẩm với mình rằng nên đi sớm hơn, Nilk
không nói gì chỉ nắm chặt lấy chiếc áo khoác dài cô cầm trên tay, trong
bộ váy đơn giản và dịu dàng màu ngọc bích cô lưỡng lự một lát rồi từ từ
tiến tới bên anh:

- Anh định đi đâu thế?

- Tôi… phải đi mấy ngày! – Zenka trả lời nhanh.

- Anh không đi làm mấy hôm rồi với lại ốm còn chưa khỏi hẳn anh đã định đi đâu.

- Tôi chỉ… - Anh hơi lúng túng.

Nilk tiến tới gần anh cô nhẹ nhàng xoay khuôn mặt anh đối diện với mình, cô nhìn thẳng vào anh rồi nói:

- Khi nói chuyện phải NHÌN THẲNG vào em chứ?

Zenka đứng
im, cậu chưa từng nghĩ cách làm này lại có lúc “phản chủ” như vậy, trước đôi mắt thẳng thắn và trong suốt của cô ấy, cậu hiểu là bài nói dối của mình đã bại lộ. Nilk tiếp tục không buông tha cho cậu chút nào:

- Vậy là anh nói dối sao? Anh không có việc gì phải đi, anh chỉ muốn CHẠY TRỐN khỏi em đúng không? Sao anh lại làm thế?

- Tôi không… có… ý định đó… (chết tèo mi rùi đó nhóc, say goodbye)

- Tại sao anh lại muốn trốn khỏi em? – Nilk vẫn tiếp tục.

- Không… -
Zenka thấy anh không biết nên nói gì, anh nghĩ thầm – Không muốn cô ta
tới gần mà lại gặp ngay lập tức thế này thì biết nói sao đây?

Nước mắt bất chợt lại chảy ra khỏi khóe mắt Nilk, cô lập tức ôm lấy Zenka thật chặt:

- Sao anh cứ nhất quyết phải rời khỏi em?

Cái ôm bất ngờ này của cô làm anh bối rối hết mức, mất vài giây Zenka mới nói được một câu dứt khoát:

- Này Nilk, cô không nghĩ là không nên làm như thế này hay sao?

- Tại sao lại không?

- Cô bỏ tôi ra một lát đi, đừng có ôm nữa! – Cậu vẫn lạnh lùng.

- Không được đâu, anh đừng bắt em phải rời khỏi anh nữa, điều đó còn khiến em đau
khổ hơn cả việc ở bên anh như thế này! Em thật sự KHÔNG THỂ TỪ BỎ anh
như vậy được!

- Sao cô cứng đầu thế…

- Anh cũng vậy mà, em… có bao giờ nghĩ là em lại yêu anh đâu, nhưng mà nó lại xảy ra mà em thì KHÔNG THỂ NGỪNG LẠI được!

- Làm thế nào để cô buông tha tôi ấy nhỉ? – Cậu bắt đầu thấy khó chịu.

- Làm thế nào để anh thôi nghĩ tới việc đó nhỉ?

- Này Nilk, tôi không…

Zenka hoàn
toàn không thể nói tiếp được câu nói đó khi Nilk dừng nó lại bằng một nụ hôn chỉ trong một lần chớp mắt của cậu, cậu sững sờ tới nỗi không thể
cử động trong khi đôi môi dịu dàng đó đang chạm tới mình, nếu có thể
được nói về những gì đang hiện ra trong đầu cậu lúc này thì có lẽ là
Nilk đã thành công trong việc khiến Zenka hoàn toàn không thể nghĩ được
gì cả (mình thật sự là một tác giả thích cho nhân vật phải khổ đây mà). Nhìn vẻ mặt cứng đờ của cậu sau khi “bị hôn” Nilk lại bật khóc và ôm
chặt cậu hơn, mất một lúc cô mới chịu buông lỏng tay ra đôi chút. Thật
sự bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại khóc nhiều như vậy, dồn
hết can đảm để hôn, rồi bất chợt lại thấy việc này thật vô ích, người ta đâu thể yêu nhau chỉ sau một nụ hôn chứ, nghĩ vậy cô lại càng muốn
khóc. Zenka từ từ ngồi xuống ghế, Nilk cũng ngồi theo, cô liên tục lấy
giấy để lau nước mắt còn cậu thì tự lấy một tờ giấy khác để lau… son
môi, nhưng ý định đó không được thực hiện ngay lập tức trước cái nhìn
chằm chằm của Nilk:

- Anh đang định làm gì thế? – Cô hỏi, giọng hơi nghẹn ngào vì nước mắt.