Polly po-cket
Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325710

Bình chọn: 7.5.00/10/571 lượt.

ệt bố con hồi trước, bố luôn nói như thế - Hơi ngần ngại một
lát rồi cô nói tiếp – Mẹ không phản đối sao ạ?

- Sao phải
phản đối, mẹ thấy cậu nhóc đó cũng hiền lành hơn nữa lại sống có chừng
mực, biết phép tắc mà, với lại con còn chưa bắt đầu làm gì để cho cậu ấy biết là con thích cậu ấy phải không?

- Con đã thử nói rồi – Cô ủ rũ – Nhưng anh ấy chẳng có phản ứng tích cực nào hết!

- Nhưng con cũng chưa cố gắng!

- Con…

- Hôm cô bạn Thanh của con phải nhập viện vì tai nạn, mẹ cũng đã tới đó, khi đó mẹ
chỉ dám quan sát con từ xa vì mẹ lo rằng con ghét mẹ, khi đó cũng là lần đầu tiên mẹ thấy con và cậu ấy. Mặc dù con khóc và cậu nhóc đó rất thờ ơ không an ủi gì nhưng mẹ thấy cậu ấy làm cho con cười và cậu ấy để con
ngủ trên vai mình suốt mấy tiếng, mẹ biết cậu ấy có lẽ là con người rất
tình cảm bởi vì ít nhất thì cậu ấy cũng quan tâm tới con… Rồi cậu ấy
cũng khiến mẹ giật mình và muốn thay đổi khi cậu ấy mắng bạn con, một
người mà cậu ấy không quen để cô ấy lấy lại nghị lực sống, cậu ấy đã nói nếu cố gắng mà không thay đổi được điều gì thì không phải là cố gắng,
chỉ là làm thử và nói thử mà thôi. Mẹ đã hiểu ra mình cũng không thật sự cố gắng khi muốn chăm sóc cho con, mẹ chưa gọi con là con bao giờ,
không phải vì không thể, mà là vì mẹ sợ rằng mình không làm được. Mẹ
chưa từng sinh nở, chưa từng chăm sóc con từ khi con lọt lòng, mẹ sợ
mình không yêu thương con được như mẹ đẻ, nhưng mẹ cũng muốn cố gắng làm điều đó, một lần thôi cũng được và bây giờ khi ở bên con như thế này
thì mẹ thấy cậu ấy nói cũng đúng.

- Anh ấy đã nói thế cơ ạ?

- Ừ, cậu ấy
khá là thẳng tính, chính bố con cũng phải công nhận thế! Cậu ấy là người yêu cầu bố con đừng tới quán bar rồi ngồi đó cả đêm nữa, khi đó, bố con vẫn đang tìm hiểu về cậu ấy, bố cứ nghĩ là bị phát hiện nhưng hóa ra là cậu ấy khuyên bố nên về nhà, chỉ có thế thôi. Bố nói cậu ấy là người
không tính toán, cũng không so bì gì với ai, cũng không cần biết bố con
là ai, làm việc gì, vai vế ra sao, đối với cậu ấy bố con là một ông bác
có thể nói chuyện được và có thể cùng đi đâu đó vào buổi sáng trước khi
cậu ấy về nhà ngủ. Một cậu nhóc như vậy nếu con không mạnh mẽ và quyết
liệt thì không được đâu, con phải cố gắng lên!

- Thế nhỡ bố con phản đối thì sao ạ?

- Vậy thì chúng ta nên về nhà và hỏi bố con xem sao?

--------

Tối hôm đó,
sau khi dùng bữa, những cuộc nói chuyện của gia đình Huyền rất rôm rả,
ông Hùng yêu cầu cô mặc thử hết tất cả những món đồ mà hôm nay hai mẹ
con mua về làm cô thay đồ tới mệt nghỉ.

- Em chọn toàn đồ nữ tính thế? – Ông hỏi vợ.

- Thì Huyền là con gái chứ có phải con trai đâu, mặc như vậy trông mới ra dáng thiếu nữ chứ anh!

- Nhưng thấy nó như vậy đám con trai lại có suy nghĩ đen tối thì sao?

- Không có chuyện đó đâu. Anh đừng lo xa thế!

- Có bộ nào được không ạ! – Huyền lên tiếng.

- Biết nói thế nào được nhỉ. Bố thấy, bộ nào trông con cũng đẹp, nhưng con định mặc đẹp để làm gì thế?

- Thì là… thì là… con muốn tới gặp anh ấy thêm một lần nữa…

- Lại là cái thằng đó à, sao con gái bố lại phải mặc đẹp cho người khác ngắm thế hả? – Ông Hùng ngán ngẩm.

- Bố nó thật đúng là… Không sao đâu con à, bố vợ thì thường dễ ghen tỵ với “con rể” đó mà…

- Con rể gì, nó đã lấy cái Huyền đâu? Với lại còn thằng Quân nữa cơ mà, mấy ngày
trước nó gọi điện muốn chính thức gặp gỡ hai gia đình còn gì?

- Con xin lỗi, đáng lẽ ra con cũng nên nói chuyện với bố mẹ về chuyện này! Con và Quân không còn là… người yêu nữa đâu ạ!

- Có chuyện gì xảy ra thế? – Ông lo lắng.

- Anh ấy có lẽ không hợp với con…

- Không hợp
thì thôi con à, dì Nhàn ôn tồn, chỉ cần con không thấy hối hận về quyết
định đó, nhưng Quân vẫn thường xuyên gọi điện tới đây hỏi xem con thế
nào, mẹ nghĩ con nên nói chuyện với cậu ấy, nếu con không thích thì cũng không nên để cậu ấy phải khổ sở như vậy, cậu ấy vẫn hi vọng là con có
thể quay lại.

- Chắc là không thể mẹ à, giờ thì con yêu người khác rồi, nếu cậu ấy có gọi đến thì con chỉ có thể nói như vậy thôi.

- Mà thằng nhóc đó tên thật là Tuấn Anh phải không?

- Dạ vâng!

- Thôi thì
bố cũng không ghét cậu ta nhưng nếu con thấy không ổn thì cũng nên thôi
đi. Bố không muốn con phải khổ khi yêu cậu ta như thế.

- Vâng, con sẽ nhớ!

- Anh đúng
thật là, con mình còn chưa làm gì mà anh đã nói thế là sao? Không sao
đâu con à, hãy mạnh mẽ lên nhé, cho dù cậu nhóc đó có phản đối cũng phải cố gắng không để thoát, trong cuộc đời đâu phải dễ dàng gì gặp người
thật sự quan trọng với mình.

- Mẹ nói đúng ghê!

- Hai mẹ con nhà này đúng là tâm đầu ý hợp nhỉ, bố không tán thành đâu…

- Không được đâu bố nó, ngày mai anh phải chở con đi đấy! Anh chẳng nói là sẽ tin
tưởng con đến cùng còn gì, anh phải động viên con chứ!

Cùng lúc đó
tại chung cư M, tầng 13, Zenka đột nhiên thấy ớn lạnh, nhìn bữ