Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325590

Bình chọn: 8.00/10/559 lượt.

Zenka thì không quay đầu lại (thực tình cậu chỉ muốn nhanh
nhanh biến khỏi chỗ này, nhưng đường đường là một thằng con trai mà phải chạy trồn một cô gái thì hơi mất mặt), Huyền vẫn thở không ra hơi nhưng cô vẫn tiến vào trong bếp rồi nói thật to:

- Sao anh lại bỏ đi, sao anh lại bỏ em lại một mình như thế?

- Tôi chỉ định đi một lát thôi, tôi định thế…

- Tại sao anh lại như thế… rõ ràng là đã KISS rồi cơ mà!

Câu nói rất dõng dạc đó của Huyền làm những người còn lại rơi hoàn toàn vào
trạng thái shock, Minh không thể nói lên lời, anh mở to mắt hướng về
Tuấn Anh, Loan thì chỉ “ồ” lên được một tiếng, còn Zenka thì không phải
nói, cậu muốn chui ngay đi đâu đó (biết ngay mà). Nilk tiến tới bên anh, Minh nghĩ rằng có lẽ nên ra ngoài, anh kéo tay vợ rồi nói với Huyền:

- Em đừng có để thằng ngốc đó chuồn mất đấy nhé, anh mất công giữ nó để cho em “xử” rồi đó!

Khi nhà bếp chỉ còn lại hai người, Zenka cố gắng làm tiếp công việc của mình một cách gượng gạo còn Nilk thì chất vấn:

- Sao anh lạ thế, em nói là đừng đuổi em đi thì anh lại bỏ đi như vậy?

- Cô không thôi làm những việc như vậy không được hay sao?

- Nhưng em đã nói là em không từ bỏ anh được còn gì, anh có thể ngừng thở nhiều hơn 10 phút không, em cũng vậy, em chỉ là một người bình thường, em
không phải là siêu nhân em không có khả năng ngừng mọi suy nghĩ của em
về anh, em cũng không thể làm trái tim mình không đau khi bị anh từ chối như vậy!

… …

Trong
bữa ăn chỉ có Minh, Loan và Huyền làm không khí trở nên sôi nổi còn Tuấn Anh thì vẫn ngồi im từ đầu tới cuối bữa. Cho dù anh Minh có trêu đùa
hay nhắc nhở gì thì cậu cũng chỉ tham gia vài câu ừ hứ rồi thôi. Tranh
thủ như vậy, Minh bắt phạt nhóc em “yêu quý” của anh bằng cách rửa hết
đống bát đũa, nhìn cậu bên chồng bát đĩa, Nilk lo lắng hỏi:

- Em giúp anh được không?

- Tôi có thể tự làm được!

Nilk không nói gì, cô tiến tới rồi lại ôm chặt anh, Zenka nhíu mày:

- Vướng quá! Đi ra chỗ khác chơi đi! (Khổ thân thằng bé, sao tôi nỡ tạo ra nhân vật ăn nói nhầm lẫn vào lúc này)

- Em có ôm anh để chơi đâu? Vậy em giúp anh một tay nhé! – Cô nhìn anh với ánh mắt lấp lánh, vừa tinh nghịch vừa trẻ con.

- Tôi làm gì có quyền cản cô đâu…

Xử lý
xong chồng bát thì Minh vừa ở đâu chui ra bắt cả hai người đi ngắm một
lượt căn nhà mới với rất nhiều dự định của anh. Minh thích gia đình có
đông người nên dù hiện giờ trong nhà chỉ có hai người nhưng anh đã chuẩn bị cả phòng cho con cái sau này. Tuấn Anh không hào hứng chút nào với ý tưởng đó của ông anh nên cậu chỉ ngáp dài mà không bình luận gì trong
khi Huyền thì vô cùng thích thú với điều đó:

- Anh Minh đúng là hết ý đấy! – Cô khen.

- Cảm ơn em!

- Anh có ý tưởng này từ khi nào thế?

- Từ khi anh yêu chị Loan, chắc là từ năm lớp 12 gì đó ấy! – Anh gãi đầu.

- Anh yêu chị ấy từ khi đó cơ ạ? Nghĩa là…

- Thật ra thì chị ấy mới nhận lời anh cách đây 2 năm thôi, chỉ vì ngoài chị ấy ra anh không thể yêu ai khác nên anh…

- Oa, quá tuyệt!

- Sao em không thử vào trong nhỉ, cả Tuấn Anh nữa, em không hào hứng chút nào sao?

- Phòng của cháu thì chú vào làm gì khi cháu vẫn chưa có ạ? – Cậu hỏi lại.

- Sắp có chứ cái thằng ngốc này, cứ vào đi, anh muốn em chịu trách nhiệm trang trí phòng cho cháu nữa đấy!

Miễn cưỡng bước vào trong cậu nhìn một lượt rồi quay lại hỏi:

- Nhưng còn chưa biết là trai hay gái cơ mà…

Minh chỉ đợi khi Huyền bước vào trong lập tức anh đóng cửa rồi khóa lại, anh nói vọng vào trong:

- Xin
lỗi nhé, em trai. Vì cháu chưa có nên phòng này có thể khóa ngoài được,
em ở trong đó đi nhé! Anh không đồng ý chút nào với thái độ của em ngày
hôm nay đâu, dẫu sao em đã làm cô bé ấy khóc nên em phải chịu trách
nhiệm đi!

- Anh thật giàu suy nghĩ vớ vẩn, thế sao trước đây khi em làm một-số-người khóc anh lại ủng hộ em?

- Vì cô ấy là Huyền em à, chỉ vì lý do đó thôi!

- Anh Minh, thôi đùa đi!… Anh Minh!… Hừ!… Đi mất rồi còn đâu…

- Em thấy lạnh quá! – Huyền rên.

- Tại cô ăn mặc phong phanh quá đấy!

Không nói gì, Nilk cuộn người vào trong chăn:

- Tại anh đột nhiên bỏ đi đấy chứ!

- Cứ coi như là lỗi của tôi đi.

- Anh có ghét em không?

- Nếu tôi trả lời có thì sao?

- Em đã nghĩ trong khi chạy đi tìm anh, khi đó em đã nghĩ là nếu anh ghét em
thì sao, thế là em sợ, sợ hơn cả lúc anh ốm và không tỉnh lại, em đã
muốn khóc lắm, nhưng em cố kiềm chế. Em nghĩ là cho dù là anh có yêu một ai đó khác… thì… em…

Nilk chỉ nói có vậy rồi cô lại khóc, Zenka nhìn cô rồi rút chiếc khăn tay ra đưa cho cô lau nước mắt, một lát rồi anh lên tiếng:

- Cô không định nói tiếp sao, cô đang nói dở còn gì?

- Nếu anh yêu một ai đó khác – Cô gạt nước mắt – Em sẽ…

Cô bỏ dở câu nói ở đó, nhìn thẳng vào đôi


Teya Salat