Insane
Công Chúa Lưu Manh

Công Chúa Lưu Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325545

Bình chọn: 8.5.00/10/554 lượt.

n trời, bất chợt quay mặt lại, nhìn sâu vào mắt nàng. Bốn mắt giao nhau, thời gian như ngừng trôi. Chàng đưa tay lên mái tóc nàng, vuốt ve để cảm nhận từng sợi tóc chảy qua kẽ tay, êm như lụa. Rồi bất ngờ, chàng kéo sát đầu nàng lại phía mình, đặt lên đôi môi thơm như trái anh đào chín một nụ hôn. Dưới ánh trăng có một đôi kim đồng ngọc nữ đang bên nhau, đây quả là bức hoạ đẹp nhất trên đời. Nhưng người ta hay bảo trời yên bể lặng là sự khởi đầu của một cơn giông.

Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thẫn thờ. Nàng lắp bắp:

- Làm vậy để làm gì?

- Lấy một thứ trong tay nàng.

Nàng giật mình nhìn vào trong tay, ngọc bội của chàng vẫn nằm đây. Nàng thở phào:

- Trò này qúa kém. Chàng vẫn chưa lấy được nó.

Chàng nở nụ cười đẹp mê hồn:

- Nhưng ta đã lấy được một thứ.

- Thứ gì?

Bàn tay chàng xoè ra, trong đó là chiếc trâm của nàng. Nàng thật sự bị chàng cuốn hút tới nỗi không để ý đến việc bị lấy mất trâm cài tóc. Đương nhiên Băng Tâm nàng cũng cứng đầu thua kém gì Gia Huy:

- Chúng ta giao hẹn là lấy miếng ngọc bội, nhưng chàng đã không lấy được. Chàng chịu khó học tập thêm đi.

Nói rồi nàng quay bước đi vào, mang theo cả miếng ngọc bội cả chàng. Còn chàng khẽ lắc đầu nhìn theo, cười cười rồi đưa cây trâm của nàng lên môi, hôn nhẹ.

Thuỷ Nhược đình là một đình nhỏ vắng người qua lại, nằm bên bờ sông. Khi Cảnh Phúc tới nơi thì viên quan và phu nhân của hắn đã có mặt. Họ trao đổi cho nhau những thứ cần thiết. Tên quan đưa quyển sổ cho tiểu thiếp của hắn giữ, ra hiệu cho cô nàng rời đi còn mình thì ở lại nói chuyện gì đó với Cảnh Phúc. Băng Tâm và Gia Huy núp trong một bụi cây quan sát tất cả. Băng Tâm thấy thế nói thầm với Gia Huy:

- Là cô ta giữ quyển sổ, vậy nên nhiệm vụ lấy nó là của chàng. Còn ta sẽ theo dõi và bảo vệ cho Cảnh Phúc.

- Được. Hẹn gặp nhau ở quán trọ.

Nói rồi Gia Huy đi theo tiểu thiếp của tên quan. Trốn nơi đông người là cách trốn hiệu quả nhất. Ôm tài liệu quan trọng trong tay, nàng ta không đi vào nơi vắng vẻ mà hoà mình vào chợ tấp nập người qua lại. Tuy rằng cô ta đi một mình nhưng đằng sau luôn có vài cao thủ bảo vệ từ đằng xa. Cô ta không muốn gây sự chú ý, nên mình cũng sẽ không gây sự chú ý. Đấu lại mấy cao thủ kia để cướp cuốn sổ đối với Lâm Phong quá dễ, nhưng như vậy sẽ làm bại lộ mọi chuyện. Uy hiếp người là chỉ khi một mình ta nắm giữ bí mật , còn nếu đã là chuyện mọi người biết thì vốn không còn gì để mà sợ nữa. Được, đã vậy ta phải dùng mĩ nam kế rồi. Thực ra trò này chính là sở trường của ta. Lâm Phong nhìn cô nàng mỉm cười rồi khinh công đến phía trước, đón đầu đợi nàng ta.

Gia Huy chỉnh trang lại phong thái sao cho hút hồn nhất. Chưa có cô gái nào thoát khỏi sức cuốn hút của bản công tử đây- Gia Huy tự đắc nghĩ thầm- vị phu nhân này ta sẽ xử lý trong năm phút. Nàng ta đang đi tới, điệu bộ hơi bất an, cứ thỉnh thoảng lại quay trước quay sau chỉ sợ những người bảo vệ nàng ta biến mất. Nàng ta đã đến đầu ngõ nhỏ mà Gia Huy đứng đợi. Chàng liền bắn một viên đá nhỏ ra đường, nàng ta vấp phải hòn đá ngay lập tức ngã nhào. Và thế là kịch anh hùng cứu mĩ nhân tức khắc được thực hiện. Chàng lao ra đỡ lấy nàng ta. Vừa hoàn hồn vì vấp té, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn xem ai đã đỡ mình. Ôi! mình nhìn thấy mặt trời hay sao? Tại sao lại chói mắt như vậy? Vẻ đẹp của người này thật là chói loà, như một vầng thái dương thiêu đốt con tim nàng. Khi ở quá gần mặt trời, đương nhiên sẽ bị tan chảy. Nàng ta cơ hồ ngất lịm đi trong vòng tay mĩ nam tử.

Híc, cứ nghĩ phải mất tầm năm phút, ai ngờ cô ta kém chịu đựng như vậy. Cũng phải, cô ta suốt ngày vo ve bên cái lão quan già ấy, bây giờ lại mặt đối mặt với mĩ nam tử siêu cấp như mình, ngất đi giây lát là chuyện dễ hiểu. Nhưng cứ đứng lâu như vậy thì thật không hay. Chàng lén thò tay vào giỏ nàng ta đang mang, lấy cuốn sổ đi rồi tráo vào đó một cuốn sổ khác, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, thần không biết, quỷ không hay.^^. Mọi việc xong xuôi, đến lúc lay cô ta tỉnh ngộ rồi:

- Mĩ nhân, nàng không sao đó chứ?

Chàng nói với một giọng ngọt đến không thể ngọt hơn, đồng thời vừa khẽ lay lay tay cô nàng. Đường đường là một phu nhân nổi danh tài sắc( cô này tự nghĩ ra à) mà giữa đường lại ngất lịm trong vòng tay nam nhân khác, đặc biệt là một nam nhân trẻ hơn mình cả chục tuổi, thật là mất thể diện quá. Nàng ta vội vàng dời khỏi tay chàng, chỉnh trang lại tư thế, làm bộ nhu mì hiền dịu:

- Xin lỗi. Tại ta đột ngột vấp phải hòn đá. May mà nhờ có công tử đây ra tay cứu giúp. Thật không biết lấy gì đền đáp công ơn to lớn này.

Ôi, chỉ là đỡ lấy cô ta để khỏi vồ ếch thế thôi, vậy mà cô ta làm như mình cứu giúp chín đời nhà cô ta thoát khỏi án tử hình không bằng, đúng là khoa trương quá.

- Mĩ nhân, nàng đừng nói vậy. Được cứu một người đẹp như nàng là vinh hạnh của ta mới đúng.

Chàng nháy mắt tinh nghịch, phu nhân thiếu điều ngất tiếp lần hai. Đúng là Gia Huy phong lưu đã thàn