Insane
Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329995

Bình chọn: 7.00/10/999 lượt.

về phía tối nhất của phòng, cả hai cùng quên có
thêm một nhân vật không mời mà đến nữa, nhất thời nhân vật đó làm cho Thiên Anh
sửng sốt không nói lên lời.

-
Ơ.
Vừa còn tỉnh mà – Tuyết ngạc nhiên

Vừa thấy anh còn lải nhải thứ gì đó mà giờ đã gục mặt vào
người bên cạnh rồi

Cô thấy anh đã say mèm, không biết trời trăng mây đất là gì.
Điều đó cô không quan tâm bằng anh đang ngả người vào một cô gái khác cũng đang
say, nhìn cái tư thế đó không đơn giản chỉ là ôm.

Không cần cô nói ra thì ai cũng biết cô đang ghen. Nhìn vào
đôi nam nữ ấy, 10 người thì 9 người bảo họ là tình nhân còn 1 người kia còn
đang phân vân giữa tình nhân và bạn bè.

Đặt món quà trên tay xuống, Thiên Anh định xin phép ra ngoài
thì Hoàng cản lại

- Em đi đừng trách.

Hoàng tiến tới chỗ Khánh Anh, lay lay người anh

-
Khánh
Anh, dậy đê

Lay mãi mà anh không tỉnh dậy, cả người nóng bừng , tỏa ra
toàn mùi rượu, anh uống quá nhiều rồi.

Khánh Anh bị lay, đổi tư thế, đè lên người cô gái bên cạnh
khiến cô lờ mờ tỉnh dậy.

-
Anh
Hoàng à? – Cô gái đó nói, rồi đảo mắt xung quanh, thấy Thiên Anh đứng trước lối
đi vào, cô gái nheo mắt, lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn

-
Vĩnh
Thiên Anh, cô ta đến đây làm gì? – Cô gái dụi mắt, ngồi phốc dậy

-
Sao
em không tự hỏi bản thân mình đến đây làm gì đi? – Hoàng cáu

-
Em
hỏi anh đâu? – Cô gái lườm

-
Thiên
Anh. Thiên Em vẫn là bạn gái của Khánh Anh. – Nam lên tiếng khi Minh đang hát

-
Tắt
nhạc đi bố kia, đau đầu quá – Hoàng hét vào tai Minh

-
Đây,
làm gì mà căng – Minh lù rù đi tắt nhạc. Tất cả trở lên yên ắng.

-
Nhưng
cô ta đã đến trễ, bổn phận của một người bạn gái là như thế sao? Vô trách nhiệm
mà. – Yun bực tức

-
Thiên
Anh có việc bận. Cuối cùng thì em ấy
cũng đến rồi đó – Hoàng nói

-

em, em có “bổn phận” gì mà đến đây? – Nam nhìn Yun nói. Càng ngày Nam
càng không ưa Yun, trong thời gian tình cảm của Thiên Anh và Khánh Anh đi
xuống, chính Yun đã gây phiền phức cho tập thể “mạng” sống trong biệt thự cùng
Khánh Anh vì cô ả suốt ngày bám lấy Khánh Anh khiến mọi người chán đến phát ngán.

Yêu gì mà gớm thế?

Bám gì mà ghê thế?

-
Em…bạn
gái…- Yun mới nói hai từ bạn gái đã đủ để toàn bộ ánh mắt ở đây làm cho suýt
ngất. Yun liền nói thêm hai từ - Nhưng cũ

“ Bạn gái…nhưng cũ”

-
Làm
gì mà mặt dày thế em? Anh đã bỏ qua em nhiều lần rồi, đã để em đến đây mà không
đuổi về là tốt lắm rồi, giờ em nói vậy thì thôi em…biến đi. Em ở đây chỉ làm ô
nhiễm thêm thôi. Cũ thì đã là cũ, em đừng làm quá, bây giờ em này ( chỉ vào Thiên
Anh ) mới chính thức là “vợ chưa cưới” của thằng Khánh, em đừng chen chúc làm
gì, mệt lắm em. – Minh lên tiếng, anh đã muốn nói mấy câu như này từ rất lâu mà
chưa có cơ hội, giờ thì nói luôn cho đỡ “tiếc”

-
Cái
cũ có thể đánh bóng thành mới nếu kiên trì, anh chưa nghe qua câu nói này ư? –
Yun lườm nguýt mà không để ai nhìn thấy được thái độ ấy của mình. Không ăn cước
ngay

-
Đánh
bóng như nào cũng không thế mới như lúc chưa mua được. Em ạ. Mà em đánh bóng
mấy năm trời rồi, mới chưa em? – Tuyết chen vào, nói với giọng khinh

-
Giờ
thì mày đã biết thế nào là hối hận chưa? Muốn biết thứ gì quan trọng, cứ thử
đánh mất nó – Hoàng cười

-
Bi
kịch lớn nhất của mày bây giờ mày biết không? Đó là yêu một người không yêu
mình. – Hoàng điền đạm nói tiếp. Anh
đang nói ai thế? Phải chăng anh đang tự nói chính bản thân anh,.chính anh cũng
đang yêu người không yêu mình cơ mà…

Tất cả cứ xông vào nói, giáo huấn Yun làm cho nhỏ không nói
thêm được gì, chỉ biết bực tức cắn răng chịu đựng.

-
Chúng
ta chuẩn bị về thôi. Thiên Em ra đỡ Khánh Anh đi – Nam lên tiếng

Thiên Anh gật đầu, ra cạnh Khánh Anh, toan đỡ người anh dậy
thì anh hất tay ra làm cô suýt ngã

-
Biến
đi – Anh lạnh lùng

-
Đấy,
“anh chị” thấy gì chưa? Anh Khánh sẽ chẳng chấp nhận một người bạn gái như cô
ta nữa đâu. – Yun nói với giọng hưng phấn, đầy chắc nịch. Cảm giác trong nhỏ
chỉ có thể tả bằng một từ duy nhất : Vui

-

thử đỡ xem, có khi nó đạp cô chết ngay tại chỗ đó – Nam bức xúc

-
Anh,
làm gì mà phải căng, không gì mà phải nóng. Ok. Em đỡ. Nếu anh ấy không hất em
ra thì mọi người về hết đi, để tự em đỡ anh ấy về, ok – Yun hất mặt nói

-
Ra
điều kiện đấy à? – Tuyết nói

-
Em
không? Em làm gì có ý đó, em chỉ muốn thử xem lời anh Nam có đúng
không thôi. Nếu anh Nam
sai thì em phải được gì đó chứ?

-
Rồi.
Ok. Đỡ đi – Nam
nói nhanh, muốn kết thúc mọi chuyện sớm để về ngủ. Ở đây nhì nhằng mãi có ích
lợi gì đâu.

………

Tất cả ra
ngoài với tâm trạng buồn bực.

-
Hừ.
Con nhỏ đó ngày càng tinh ranh, tức quá đê – Nam hậm hực đá cửa

-
Thằng
Khánh bị hâm trong khi say à? Sao lại không đá bay con nhỏ đó đi nhỉ? Lại còn yên để nó đỡ. – Minh

-
Thôi,
về đi, buôn làm gì nữa – Tuyết