
gì đúng không? – Anh thôi đùa, nhẹ giọng hỏi cô. Cô hơi gượng cười, nhíu mày
nhìn anh
-
Em vẽ chữ “buồn”
trên mặt sau mà anh lại hỏi em như vậy?
-
Không, anh nhìn
vào mắt em – Anh điền đạm nói
-
Người ta nói em
có ánh mắt buồn mà, anh quên rồi hả? Cả mẹ cũng nói vậy, cho nên em vui thì mắt
em vẫn buồn, thế thôi mà anh cũng…- Cô bĩu môi, lôi ra lí sự cùn
-
Em không muốn nói
thì thôi vậy, mà em đã chuẩn bị xong hết chưa? – Anh hỏi
-
Chuẩn bị gì ạ? –
Cô ngơ ngác hỏi
Anh
nhìn cô cười, cốc nhẹ lên trán cô, cô kêu đau, anh nói
-
Chuẩn bị đồ đạc
đi du học này
-
À – Cô thốt lên,
xoa xoa mũi – Em chuẩn bị xong rồi
-
Vậy thì hết tuần
này đi luôn nhé, anh chuẩn bị vé hết rồi
-
Dạ vâng. – Cô nói,
trong chất giọng có chút luyến tiếc
-
Mà em có cần anh
đến đó cùng không? Sợ một mình em lại không sống được lâu? – Anh cười đùa,
nhưng hàm ý của anh chứa đựng nhiều thứ quan tâm không nói thành lời
-
Em sống một mình
quen rồi anh à? – Cô cười buồn buồn và nỏi tiếp – Vả lại anh còn nhiều việc
quan trọng cần làm, thời gian đâu mà đi sang đó 4 năm cùng em
-
Nhưng…- Anh cười,
không biết nói thêm gì
Cô
hít thở thật sâu, nở nụ cười tươi, lắc lư tay anh, nũng nịu
-
Anh, em muốn ăn
kem
-
Vậy thì…chiến
luôn thôi – Anh cười tươi, nhanh nhảu dắt tay cô đi vào quán kem cạnh đó.
Cô
cười đi vừa cười, có lẽ tối hôm nay cô cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ, quên
hết âu lo, quên cả cái gọi là tình yêu, quên trái tim đang rạn nứt chưa được
băng bó kia, ở bên anh trai, cô thấy vui lắm.
Cô
thầm cám ơn cuộc đời đang dành tặng cô một người anh trai tốt như vậy…
…
Hồi
lâu sau, khi ánh trăng đã tàn, những vì tinh tú cũng đang khuất dạng trả lời
màu đen bí ẩn cho bầu trời, anh đưa cô về nhà
-
Tối nay anh ở
đâu? Em không nghĩ vì chuyện nhỏ bé này của em mà anh bay từ bên đó về đây đâu
đấy – Cô thầm cười hạnh phúc.
-
Em gái của anh là
tất cả mà, anh về chuẩn bị giùm em nhiều giấy tờ nhập học bên đó mà, anh sợ em
không biết – Anh vừa cười vừa lái ô tô
-
Hi, em cảm ơn
anh, thế anh tạm ở nhà em nhớ!
-
Tất nhiên rồi,
nhà em cũng là nhà anh mà – Anh cười, nụ cười ấm áp, khuôn mặt anh thật đẹp,
thật thanh tú, cô nhìn anh hồi lâu, cười cười làm anh khó hiểu
-
AAAAAAAA, sao cứ
nhìn anh hoài vậy, có tình cảm với anh à? aaaaa, anh không yêu em gái đâu, ha
ha – Anh cười oai oái lên, chân tay vung loạn xạ
~~~
Về đến nhà, cô nhanh nhảu mở
cửa xe trước rồi chạy xuống mở cổng cho xe anh vào.
Nghe thấy tiếng “két…két…” Vy
chạy ra xem, người chưa thấy đâu nhưng giọng đã vang khắp nhà.
-
Thiên Anh, mày đi
đâu giờ mới về? Tao gọi điện còn tắt máy, quân khốn nạn!
-
Đêm khuya tĩnh
mịch, thí chủ phải im lặng để hàng xóm người ta ngủ chứ.! Tao đi cùng anh này
này – Thiên Anh cười chỉ chỉ vào xe Thiên Kỳ
-
Đâu anh nào? – Vì
trời tối Vy không nhận ra người ngồi trong xe là ai nên cứ trợn hết mắt lên
nhìn nhưng cũng không biết ai với ai
-
Anh này này? – Thiên
Anh cười chêu Vy
-
Mày thích chết
à? Thằng nào cứ nói toẹt ra luôn đi chứ!
– Vy cáu kính
-
Đáng sợ à nha, Vy
dám gọi anh là thằng à, em ăn gan hùm rồi phải không? – Thiên Kỳ từ trong xe
bước ra, khoanh tay nói, vẻ mặt lãnh đạm của anh làm Vy giật mình
-
Hihi, anh Kỳ đẹp
trai đấy hả? Ôi em cứ tưởng ai, hihi, em xin nhối
-
Được rồi anh tha
nhối cho em – Anh cười híp mắt, rồi cất xe và đi vào trong cùng hai người em
Cả
đêm hôm đó, Vy với anh Kỳ ngồi chém gió suốt. Còn Thiên Anh mệt nên đi ngủ sớm.
Cô
vứt điện thoại ở bàn học, chiếc điện thoại màu lạnh giá lặng im đơn độc giữa
những tờ giấy xé vụn trên bàn.
…
-
Vy ơi, mai tao
phải đi rồi, mày ở lại nhé, nếu thấy cô đơn mày có thể về nhà, khóa cửa lại cho
tao rồi cầm hộ tao chìa khóa – Thiên Anh nhìn Vy nói.
Vy
buồn chán không nói gì, chậm dãi nhìn Thiên Kỳ rồi nhìn sang Thiên Anh.
-
Vy tính thế nào? Em cũng đỗ đại học mà? – Thiên Kỳ lên
tiếng hỏi
-
Em không học đại
học – Vy trả lời
-
Hihi, thế thì
cưới chồng sớm thôi em ạ? Thế có mời anh không đây? – Anh đùa
-
Em biết là em
không mời anh cũng tự đến mà, ha ha – Cô cười
-
Á, nhóc con – Anh
nhào đến véo mũi cô
Đợi
một lúc sau, Thiên Kỳ có điện thoại, anh ra ngoài nghe điện, Vy mới lên tiếng nói với Thiên Anh
-
Mày định trốn anh
Khánh Anh đúng không? Việc gì mày phải thế? Tao nghĩ mày lên ở lại giành lại
anh ấy thì đúng hơn? – Vy bức xúc
-
Không phải? Du học Pháp là ước mơ từ bé của tao, đây là
cơ hội tao không muốn bỏ qua, tao không trốn tránh, tự tao nhường anh ấy cho cô
ta đó thôi – Cô mỉm cười, cô nói dối, cô tự thấy mình ngu ngốc lắm.
-
Mày ngốc lắm! Mà
tao nói cho mọi người biết rồi đó, mai mày đi du học – Vy trầm ngâm
-
Sao mày nói.? Nói
làm gì? – T