
hiên Anh giật mình đứng dậy, nói như quát
-
Thế chẳng lẽ mày
đi mà không cho họ biết sao? Mày âm thầm đi không muốn tạm biệt họ sao? – Vy cáu
tiết, cũng đứng dậy nốt
Nơi
khóe mắt Thiên Anh phủ một lớp sương mờ, tâm hồn cô trống rỗng không biết mình
đang nghĩ gì. Từng đợt gió thổi nhẹ như lay động lòng cô. Cô bật khóc, nước mắt
chảy dài trên má, chảy vào trong tim…
-
Tao sợ tao không
thể đi được, vì thấy họ, mày biết không?
-
Thế thì mày ở lại
đi, đùng một cái mày đi những 4 năm ai mà chịu nổi – Vy cũng khóc, môi mím chặt
đến bật cả máu, hai tay siết lại đau đớn. Vy thương Thiên Anh, không muốn rời
xa cô một chút nào hết. Thương cho cô bạn chịu nhiều thiệt thòi, vất vả lắm mới
có một tình yêu đẹp đến nỗi ai nhìn vào cũng trầm trồ khen ngợi và thầm ganh
tị. Bây giờ cô nói bỏ là bỏ sao?
-
Tao không biết?
Tao xin lỗi, là tao ích kỉ, tao không chịu được cảnh nhìn họ vui vẻ bên nhau
đâu, họ sắp thành một gia đình rồi, họ có con kìa, tao không muốn nhìn hạnh
phúc của họ để tìm kiếm hạnh phúc của mình trong đó, tao không muốn, không muốn
– Cô ôm đầu khóc, ngồi xuống ghế, bàn tay run run nắm lấy mái tóc đã bị vo đến
rối tung, trông cô thật đáng thương.
-
Không đâu, hạnh
phúc đó là của mày mà, mày ở lại nhất định có cách giải quyết khác – Vy xót xa
nhìn cô bạn khóc nức nở, mặt đỏ bừng đau khổ
-
Cách nào được
đây? Dù thế nào thì đứa bé đó cũng được sinh ra, họ là một gia đình, tao không
muốn khi đứa bé ấy lớn lên nó khinh bỉ tao “ à chính cô ta đã khiến cha cháu bỏ
mẹ cháu”
-
Mày đừng nghĩ vậy
được không? Tao xin mày đấy, nghe lời tao đi, sẽ có điều tốt hơn mà, mày ở lại
đi – Vy nói khẩn khoản như cầu xin
-
Chứ mày nghĩ tao
nên nghĩ thế nào đây? Thôi tao mệt rồi, không muốn đôi co nhiều, tao lên phòng –
Cô nói rồi loạng choạng đi lên phòng. Cô khóc ngây dại như một đứa trẻ thơ. Cô ngã gục và…không ai đỡ. Có lẽ
thời gian tiếp theo cũng vậy, cô mãi đơn độc như vậy thôi. Tình yêu thật xa xỉ,
cô ghét nó, hận nó…
Và
riêng nỗi buồn đó, lại đưa cô vào giấc mơ…
Giấc
mơ không có anh. Chỉ có màu đen âm u buồn bã của bầu trời về đêm, chỉ có những
nốt nhạc không tên đang loạn nhịp, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài mà không
ai có thể thấy.
Vy chán nản cũng đi lên phòng.
Vừa mở của phòng ra, không gian ngột ngạt thật khó chịu. Màn đêm lạnh lẽo hiu
hắt tối tăm, chỉ có duy nhất ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ hắt ra yếu ớt.
Thiên Anh đang ngủ rất ngon,
nhìn khóe mắt cô vẫn đọng lại chút nước, Vy thấy xót xa biết bao. Ánh sáng vàng
yếu ớt chiếu nhẹ lên khuôn mặt cô. Trông cô ngủ thật yên bình, giá mà khi thức
dậy cô cũng được yên bình như vậy. Sao một cuộc sống tốt lại không đến gõ cửa
với một cô gái tốt như Thiên Anh vậy?
Vy lặng người nhìn cô một lúc
lâu rồi nhìn đống đồ còn lổm nhổm trên giường. Vy thở hắt ra rồi bắt đầu thu
dọn. Thật nhẹ nhàng không để Thiên Anh bị thức giấc. Rồi cô lại đi đến phía cửa
sổ của căn phòng, nơi chiếc vali bé bé
được dựng ở đó, hình như nó cô đơn và lạc lõng lắm.
Cô đứng đó, liếc nhìn chiếc
vali rồi nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ mông lung.
Mày muốn đi thật sao? Rời
khỏi nơi này mày mới vui sao? Vậy thôi tao cũng đành tôn trọng ý kiến của mày
vậy? Nếu nơi nào mày cảm thấy yên bình thì hãy cứ đến đó, tao sẽ luôn ủng hộ
mày…
*Cốc…cốc…*
Thiên Kỳ nhẹ đặt tay lên cửa,
gõ nhẹ vài cái. Tiếng gõ cửa phát đến tai Vy, cô từ từ đi ra mở.
Cánh cửa mở ra, nụ cười của
Thiên Kỳ có phần gượng gạo nhìn cô. Cô chào anh rồi lẳng lặng ra ngoài cùng
anh.
Đường phố vẫn đông đúc, có lẽ
đường phố đông quá nên hạnh phúc bị tắc đường nên đến muộn với Thiên Anh đó
thôi. Chắc chắn sau này cô sẽ hạnh phúc hơn thế nữa.
Đi được nửa chặng đường, Vy
mới lên tiếng hỏi anh
-
Anh gọi em ra đây
chắc có việc?
-
Ừ. Anh muốn hỏi
chuyện của Thiên Anh với Khánh Anh. Hình như chúng nó có chuyện gì thì phải –
Anh nói đều đều, hai tay đút túi quần bước đi chậm rãi
-
Không có chuyện
gì đâu anh ạ! – Cô nhẹ nói. Đến bây giờ mà anh chưa biết thì chắc chắn Thiên
Anh giấu anh rồi, nghĩ vậy nên cô cũng chẳng dám nói với anh làm gì. Sợ Thiên
Anh trách
Một
phần cũng là câu chuyện rất dài, không biết nên bắt đầu từ đâu ra nó còn chưa
có kết thúc !
-
Thật vậy sao? Thế
tại sao dạo này không thấy Khánh Anh với nó đi với nhau. Tưởng chúng nó thân
lắm mà? – Anh nghi vấn hỏi
-
Chuyện đó thì…-
Cô không biết nói như nào. Cô đành cười trừ và gãi gãi đầu – Hi…không biết nói
sao nữa.!
-
Nếu em không nói
sự thật thì đừng nhìn mặt anh nữa.! – Anh nghiêm giọng nói, ngoảnh mặt đi chỗ
khác rồi lại nhìn lên bầu trời nhưng không nhìn cô. Cô giật mình vì sợ anh nói
thật. Cô cười cười, vẫn cố giấu sự thật
-
Tại không có
chuyện gì nên em biết nói sao bây giờ.
-
Ok, để anh đi gặp
Khánh Anh vậy, lâu lắm không gặp – Anh cười ẩn ý. Định bước đi nhưng bị Vy kéo
tay lại
-
Được rồi, em nói
mà, g