XtGem Forum catalog
Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328795

Bình chọn: 7.00/10/879 lượt.

rộng thênh thang, ánh đèn đường chiếu
vàng. Chiếc xe màu cam kiểu dáng thể thao nổi bật giữa dòng người về đêm tấp
nập.

- Ô
ai kia mà trông quen quen, ô ô – Nam vừa lái xe vừa vi vu ngắm cảnh,
nhưng cảnh đẹp trước mặt hiện lên lại bị một thân hình che lấp. Làm gì mà lộ
liễu vậy trời.

Với
con mắt tinh anh được rèn rũa khá lâu của mình, Tuyết cười khi nhận ra đó là
Yun. Cô nàng với chiếc váy xòe chữ A nổi bật màu trắng sữa. Trông không khác gì
thiên thần, đây có thể gọi là “thiên thần gẫy cánh”

-
Vương Thiên Anh,
Thiên Anh, chuẩn con nhỏ đó rồi – Tuyết hò hét trong xe y như chưa bao giờ được
gọi tên Thiên Anh lần nào, cứ như gặp “oppa” của mình ngoài đời không bằng. Đi
cùng Nam lên chẳng cần giữ
hình tượng, cô đập túi bụi vào xe rồi kéo tóc Nam kêu anh dừng xe lại.

Kít….

Xe
dừng hẳn với lực ma sát mạnh khiến Tuyết suýt chút nữa thì đập đầu về phía
trước. Cô cằn nhằn

-
Ai cho mày dừng
lại. Đi tiếp đi – Tuyết gõ đầu Nam
một cái rõ đau, anh kêu oái oái rồi trừng mắt dọa nát.

-
Muốn chết à? Vừa kêu dừng xe lại xong. Ông tát cho phát
giờ?

-
Ai bảo dừng xe
lại bao giờ, dừng thì phải báo một tiếng chứ cứ thế mà kít tí nữa vỡ mặt – Tuyết
hăm he

-
Ơ nhưng mà…hình
như nhỏ Thiên Anh đứng chờ ai hay sao ý, nhìn cái mắt ngu ngu chưa kìa? – Nam đập tay vào
vô lăng cười ha hả như phải bệnh.

*Choang…rầm…*

Chiếc
điện thoại trên tay Tuyết rơi xuống mang theo tiếng kêu xoang xoảng, lúc bấy
giờ Nam
mới nhận thức được điệu cười của mình rất ư là “dễ thương”. Nó có sức tàn phá
ghê gớm khiến Tuyết run tay đánh rơi cả điện thoại

-
Quan tâm làm gì?
Đi ăn không? – Tuyết nhặt điện thoại lên, phủi phủi bụi. Nhìn Nam bằng nửa con mắt.

Bụng
đang biểu tình ầm lên rồi mà còn thích lằng nhằng mãi.

Quán
ăn xuất hiện trước mắt rồi, thế nhưng Tuyết bỗng giựt tóc Nam làm anh kêu
như được mùa

-
A A A làm cái gì
vậy này? Trời đất ơi…đau chết má…

-
Dừng lại dừng lại
đê…dừng xe lại…- Tuyết hét vào tai Nam,
được thưởng thức điệu hét có nghệ thuật, tai của Nam như đóng băng ngàn năm, giờ bị
gió thổi vào vừa ù vừa lạnh. Tưởng chừng ngất nhưng may nội công thâm hậu nên
anh vẫn vững vàng cho dừng xe được.

-
Con ranh này dám
hẹn với trai kìa.! – Tuyết tức tối nhìn về hướng Yun đứng, bên cạnh nhỏ là một
người con trai, hắn ta thì trông nghênh ngang còn Yun thì có vẻ e dè, nén nút

-
Thằng cha này hâm
à? Tránh ra anh coi phát – Bị Nam che mắt mất
tầm nhìn, Tuyết véo má véo mũi anh bắt anh tránh ra. Thấy Tuyết định leo xuống
xe, Nam
kéo lại và hỏi

-
Này, làm gì thế?

-
Rình chứ còn làm
gì nữa, đã yêu Khánh Anh nhà mình rồi còn lẳng lơ là không được, nếu nhỏ “ngoại
tình” thật thì Khánh Anh nhà mình đuổi thẳng cổ, không phải sướng hơn sao? –
Tuyết nhìn Nam
giáo huấn

- Không hiểu cho lắm.! – Nam ngu ngơ
nghệch cái mặt ra, nhìn vậy Tuyết chỉ muốn đấm cho phát cho tỉnh. Chứ cứ ngơ
ngơ như vậy ai mà chịu nổi

-
Óc lợn à mà không
hiểu? Lái xe đến bên đó đi rồi rình. – Tuyết thay đổi thái độ, cười tinh nghịch
với Nam, Nam bặm môi rồi
lái xe đến gần đó.

-
Trời đất ơi, đã
đói rồi bà còn cứ ám.! – Nam cảm thán, đứng cạnh Tuyết rình trộm kiểu vợ rình
chồng ngoại tình mà sốt ruột kêu, bụng biểu tình dữ dội, chỉ một lát nữa thôi
biểu tình kết thúc, cuộc kháng chiến nội tạng sẽ nổi lên làm tan nát dạ dày Nam
luôn.

-
Mày nói nhiều bà
đập cho chết giờ? Im đi, bỏ máy quay ra, à mà thôi ghi âm là đủ. – Tuyết giục.
Trong khi Nam
hí hoáy bỏ điện thoại ra thì Yun và người con trai kia đã đi chỗ khác.

-
Ở đây nguy hiểm,
đi chỗ khác kín hơn để nói chuyện – Yun nói…

-
Ơ kìa nó đi rồi
kìa, mau đuổi theo chứ. – Tuyết kéo kéo tay Nam, anh vừa móc túi quần ra đánh
rơi luôn cả chìa khóa xe, vừa chạy đến xe, leo lên xe rồi mới nhận ra chìa khóa
không còn. Anh nhìn Tuyết cười hì hì tránh tội rồi chạy đi tìm chìa khóa

-
Thằng kia, nó
chạy đâu mất tiêu rồi. – Tuyết ngó theo bóng chiếc xe đó chạy về phía trước mà
nóng lòng nói

-
Chạy rồi thì
thôi, giờ đi ăn đi, đói quá rồi. Xin người giời đấy. – Nam chắp tay
như cún con trông rất đáng yêu, nhưng trong trường hợp này thì đáng thương mới
phải, tí nữa thì bị Tuyết đá bay thẳng vào nhà hàng luôn rồi.

-
Không ăn uống
nữa, về.- Tuyết chốt lại một câu mà mặt Nam méo xệch “lòng đau như cắt,
nước mắt đầm đìa”

….

Đến
một khu trung tâm thương mại lớn của thành phố, tiếng nước chảy từ vòi phun
nước cỡ lớn hòa vào tiếng gió vi vu, đượm buồn. Hai thứ tiếng khác nhau quện
vào như tiếng nhạc không lời, hiu hắt đến lạ thường.

Bước
qua cánh cửa tròn xoay vòng là một nhà hàng sang trọng đầy đủ tiện nghi, ánh
đèn trắng sáng soi rọi, trên những khe tường là những chiếc đèn vàng nhỏ được
thắp sáng, lung linh huyền ảo. Không gian ấm cúng khác hẳn với không gian thô
ráp, lạnh lẽo bên ngoài.

-
Này, sao trong
điện thoại anh lắm ảnh gái thế, bộ chúng nó hấp dẫn