Old school Easter eggs.
Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Đâu Ngờ Người Ấy Ngay Bên Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323012

Bình chọn: 10.00/10/301 lượt.

t Điềm, cô có ý gì…?”

“Tôi…” Đường Mật Điềm muốn giải thích, nhưng không biết nói thế nào.

“Tôi không quan tâm cô ở đâu, cô về ngay lập tức cho tôi, nếu không,
tôi khóa cửa không cho cô vào!” Vừa thấy Mật Điềm đi ăn với Mễ Tu Dương, anh đã không thể nào bình tĩnh, không suy nghĩ nói thẳng: “Cho cô mười
phút, mười phút nữa đi cô không về nhà, thì tối nay cô đừng về nữa!”

Nghe Ôn Kỷ Ngôn dọa như vậy, Đường Mật Điềm bực mình, hôm nay cô bị
ép ra ngoài với Mễ Tu Dương, chẳng phải là vì anh ta muốn theo đuổi Ôn
Kỷ Ngôn, định mua quà lấy lòng Ôn Kỷ Ngôn, vậy mà anh ta lại dám dọa
khóa cửa không cho cô vào nhà? Đúng là không biết điều! Lại còn ra điều
kiện mười phút nữa phải về, trừ khi ngồi máy bay! Thật quá đáng! Đường
Mật Điềm nghiến răng, tức giận nói: “Ôn Kỷ Ngôn, anh xác định lại đi,
nhà của aidám uy hiếp tôi? Lập tức thu dọn đồ đạc, biến khỏi nhà ngay!”
Nói xong, không đợi Ôn Kỷ Ngôn nói, dập mạnh điện thoại.

Mễ Tu Dương ngoảnh sang lặng lẽ nhìn cô.

Đường Mật Điềm đang rất bực, lườm anh ta: “Sao nhìn tôi như thế, chưa bao giờ thấy cãi nhau hay sao?”

“Cãi nhau tôi thấy rồi, nhưng cô cãi nhau thì đây là lần đầu nhìn
thấy.” Mễ Tu Dương dịu dàng nhìn Đường Mật Điềm, rồi thủng thẳng bồi một câu: “Tên thật của Ôn Ngôn Ngôn là Ôn Kỷ Ngôn à?”

“A…” Đường Mật Điềm kinh ngạc há miệng, liếc nhanh Mễ Tu Dương, rồi
giả bộ không hiểu: “Mễ Tu Dương, anh nói gì, tên thật, tên giả là sao?
Anh nghe nhầm đấy, tôi gọi là Ôn Ngôn Ngôn!”

“Có lẽ tôi nghe nhầm!” Mễ Tu Dương cười: “Điềm Điềm, cô cãi nhau với Ngôn Ngôn hả?”

“Đúng, tối nay cô ta định khóa cửa, không cho tôi vào nhà!” Đường Mật Điềm bực bội: “Thật buồn cười, nhà của tôi, phòng của tôi, tôi cho cô
ấy ở, còn hầu hạ cơm cho cô ấy, mà cô ấy lại uy hiếp tôi, đúng là vô
lý!”

“Phải đấy, Ngôn Ngôn thật quá đáng!” Mễ Tu Dương phụ họa.

“Người ta đã nhân nhượng cô ta còn lấn tới!” Đường Mật Điềm nghiến
răng nhìn ra ngoài cửa xe, thúc giục Mễ Tu Dương: “Anh mau đưa tôi về,
tôi phải chỉnh cô ấy một trận mới được!”

“Được, cô đừng vội!” Mễ Tu Dương nhấn ga, chẳng mấy chốc đã về đến
cổng chung cư, Đường Mật Điềm xuống xe, lịch sự vẫy tay: “Cảm ơn đã đưa
tôi về!”

Mễ Tu Dương tươi cười hỏi: “Cô có chắc không cần tôi đưa lên nhà chứ?”

“Không cần, tôi có thể tự xử lý.” Đường Mật Điềm vẫy tay, lập tức
quay người hằm hằm lên cầu thang, lấy chìa khóa còn chưa kịp mở đã thấy
Ôn Kỷ Ngôn mở cửa ló đầu ra, nhìn thấy Đường Mật Điềm, vội ngó ra sau
cô, “Điềm Điềm, về rồi à, Mễ Tu Dương đâu?”

“Mễ Tu Dương ở dưới lầu, đang đợi đón anh!” Đường Mật Điềm hứ một
tiếng, rồi gạt Ôn Kỷ Ngôn, bước vào nhà, quẳng túi xách xuống sàn, tay
chống nạnh trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn: “Anh vừa dọa khóa cửa, không cho tôi
vào nhà đúng không?”

“Không phải Điềm Điềm, cô nghe nhầm rồi!” Ôn Kỷ Ngôn lập tức cười nịnh: “Đây là nhà của cô, sao tôi dám dọa cô!”

“Ôn Kỷ Ngôn, rõ ràng anh đe dọa tôi, còn không nhận?” Đường Mật Điềm
trỏ vào ngực Ôn Kỷ Ngôn: “Anh xác định cho tôi, đây là nhà tôi hay nhà
anh?”

“Đương nhiên là nhà của cô, tôi chỉ đến xin ở tạm.” Ôn Kỷ Ngôn biết điều vui vẻ trả lời.

“Được, là nhà của tôi, mà anh dám đe dọa tôi, vậy đừng trách tôi
không khách khí, tối nay cho anh nếm cảm giác bị nhốt ở ngoài!” Đường
Mật Điềm nói thẳng, không thể trách cô nhẫn tâm, nếu lần này không xử
lý, lần sau, anh ta không những có thể đe dọa có khi còn dám nhốt cô ở
ngoài nữa kia, phải ngăn chặn ngay, để anh ta không dám coi thường cô
như thế nữa.

“Điềm Điềm, cô đang đùa đấy à?” Ôn Kỷ Ngôn lại cười nịnh.

“Tôi không đùa, anh tự ra ngoài, hay để tôi phải đuổi?”

Đường Mật Điềm nghiêm giọng: “Anh cút ra ngoài cho tôi, trước khi tôi nổi đóa!”

“Điềm Điềm, tôi lớn bằng này nhưng chưa từng biết thế nào là cút, hay là cô làm mẫu cho tôi đi?” Ôn Kỷ Ngôn vẫn cười cợt, định trêu Đường Mật Điềm để cô bỏ qua chuyện này, “Điềm Điềm, tôi biết sai rồi, chuyện này
cho qua đi, được không?”

Về điểm này, Ôn Kỷ Ngôn không hiểu phụ nữ, một khi phụ nữ tức giận,
luôn bất chấp lý lẽ, vì họ xưa nay hoàn toàn không cần biết lý lẽ.

Thấy Ôn Kỷ Ngôn nhăn nhở, không coi cơn giận của cô ra gì, Đường Mật
Điềm càng tức nghiến răng, “Ôn Kỷ Ngôn, tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc tự đi hay là tôi dắt anh ra?” Nói xong, bước thẳng ra, mở toang cửa, chìa
ra mời anh.

Ôn Kỷ Ngôn thấy Đường Mật Điềm tức giận, mặt đỏ phừng phừng, dù trong lòng hơi lo, nhưng vẫn mặt dày nói: “Tôi không đi!” Nếu đi nghĩa là sẽ
phải lang thang ngoài đường, vội chớp mắt, nói vẻ tội nghiệp: “Điềm
Điềm, dù hôm nay cô đánh chết tôi, tôi cũng không đi.”

“Được, anh không đi thì tôi đi!” Đường Mật Điềm bị kích động thái quá, mặt hằm hằm quay người bỏ ra ngoài.

“Điềm Điềm, tôi còn không đi, cô đi làm gì?” Ôn Kỷ Ngôn tròn mắt nhìn Đường Mật Điềm tức giận bước ra ngoài, vội vàng chạy theo, cánh cửa tự
động đóng “rầm” phía sau.

Ôn Kỷ Ngôn vất vả mới túm được Đường Mật Điềm ở trước cửa: “Điềm
Điềm, chuyện hôm nay, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi sẽ viết kiểm điểm,
bảo đảm sau này sẽ không phạm lỗi nữa được không? Cô đừng làm ầm lên
nữa!”

“Viết kiểm điểm?” Đường Mật Điềm liếc anh một cá