
àn ăn vang lên
tiếng nhạc báo có tin nhắn, tim Ôn Kỷ Ngôn nhảy lên như con chim sẻ, vớ
lấy điện thoại cầm lên xem, là tin nhắn từ một số máy lạ: Chị Trần, tôi
xem trên mạng thấy chị đang tìm người ở ghép, tôi là Đường Mật Điềm, có
một căn hộ hai phòng, ở đường XX, cần tìm người ở ghép, nếu chị cần hãy
liên lạc với tôi!
Ôn Kỷ Ngôn đọc kỹ mẩu tin nhắn, xem có
phải là tin nhắn lừa đảo, sau đó nghĩ mình có 50 tệ, một người đàn ông,
tiền không có, sắc thì có một chút, nhưng mình là đàn ông, sẽ không
thiệt thòi gì, hơn nữa nghĩ đến thảm cảnh phải vật vờ ngoài đường, Ôn Kỷ Ngôn vội nhắn lại ngay cho Đường Mật Điềm: “Chào Đường tiểu thư, tôi
muốn thuê một phòng, xin cho biết địa chỉ cụ thể của cô.”
“Đường XX, khu XX, tòa nhà XX, số XX!”!
Ôn Kỷ Ngôn xem kỹ địa chỉ, rồi ngao ngán nhăn nhó nhìn chiếc điện thoại Nokia cũ kĩ, nếu như là điện thoại 3G,
anh có thể dễ dàng tìm địa chỉ cụ thể, nhưng với chiếc điện thoại rách
này, thật sự bó tay!
Tay cầm điện thoại, Ôn Kỷ Ngôn đi đến
quầy bán hàng, hỏi đường, được biết khu vực đó rất xa, 50 tệ không đủ
tiền taxi, anh thật sự chực nôn ra máu, vừa đi vừa liên tục hỏi đường,
được chỉ dẫn của những người tốt bụng, lúc ngồi xe buýt, lúc đi tàu điện ngầm, mất chẵn hai tiếng đồng hồ, mới tìm thấy địa chỉ, gặp được cô chủ nhà dễ thương này.
Không ngờ, chỉ nhờ khuôn mặt thật thà,
và tài uốn ba tấc lưỡi, anh thật sự đã tìm được một chỗ ở, chiến công
này khiến Ôn Kỷ Ngôn không thể không khâm phục bản thân.
Đương nhiên, trong quá trình đó chỉ cần một chi tiết sai sót, cũng không thể có kết quả tốt thế này.
Khi Đường Mật Điềm bưng món cá thơm phức nóng hôi hổi từ bếp lên, Ôn Kỷ Ngôn đã tỉnh giấc, tham lam hít mấy hơi
mùi thơm, bước đến: “Điềm Điềm, cô làm món gì đấy? Thơm thế!”
Bất chợt thấy khuôn mặt đàn ông ở quá
gần, Đường Mật Điềm không biết nên tỏ thái độ thế nào, đĩa cá trên tay
bị Ôn Kỷ Ngôn đón lấy, thấy anh ta để ngay ngắn lên bàn ăn, sau đó cầm
đũa, gắp một miếng cho vào miệng, Đường Mật Điềm mới định thần, bước
nhanh đến giằng đôi đũa trên tay anh ta, sầm mặt nói: “Ai cho anh ăn?”
Đường Mật Điềm không định cho anh ta ở miễn phí, lại còn nấu cơm phục vụ anh ta.
Ôn Kỷ Ngôn chớp chớp mắt, bộ mặt rất tội nghiệp nhìn cô nói: “Xin lỗi, tôi vô ý!” Anh không nên tham lam ăn một
mình, chẳng trách Đường Mật Điềm tức giận.
Đường Mật Điềm từ từ ngồi xuống sau khi
được Ôn Kỷ Ngôn nịnh bợ kéo ghế cho, liếc đôi đũa trong tay nói: “Anh
xuống bếp đổi cho tôi đôi đũa khác!” Làm việc nhà, có người giúp việc
miễn phí, không sai bảo, cũng phí.
“Ờ, được!” Ôn Kỷ Ngôn nhanh nhảu đi vào bếp, lấy hai đôi đũa trong thời gian ngắn nhất, nhân tiện xới luôn hai bát cơm đem ra.
Đường Mật Điềm thấy Ôn Kỷ Ngôn đặt một
bát cơm trước mặt cô, bát còn lại giữ trong tay, cầm đũa với ra đĩa cá,
vội vàng vòng tay ôm đĩa cá, “Trong khi tôi nấu cơm, anh thì ngủ say
sưa, ngủ dậy là được ăn, đừng mơ!”
“Điềm Điềm, lúc trước tôi quả thật rất
mệt, mới ngủ thiếp một lát, việc nhà, tý nữa nhất định tôi sẽ làm!” Ôn
Kỷ Ngôn thở mạnh, nhìn chằm chằm vào đĩa cá, mùi thơm phức của nó khiến
người bỏ trốn lúc nửa đêm, phải chịu đựng đủ thứ cực nhọc phải chảy nước miếng.
“Nếu không vì tí nữa anh rửa bát, lau
nhà thì ngay bát cơm trắng trong tay anh kia cũng đừng hòng tôi cho anh
ăn!” Mật Điềm lạnh mặt: “Bất luận thế nào, thức ăn tôi làm, anh không
được ăn!”
“Cô chỉ cho tôi ăn cơm không à?” Ôn Kỷ
Ngôn nhìn vào đĩa cá thơm phức, bắt mắt, khó nhọc nuốt nước bọt, “Điềm
Điềm, cô không đùa tôi chứ?”
“Ai đùa với anh? Hôm nay anh dám ăn thức ăn tôi làm, tôi sẽ lập tức đuổi anh!” Mật Điềm và liền mấy miếng cơm,
vừa gắp thức ăn vừa cảnh cáo Ôn Kỷ Ngôn.
“Một mình cô ăn không hết, sao không cho tôi một ít?” Ôn Kỷ Ngôn tội nghiệp cúi đầu nhìn bát cơm trắng trong
tay, được thôi, ăn cái này cũng no, cố gắng và mấy miếng cơm, liếc nhìn
đĩa thức ăn khó khăn lắm mới nuốt được.
“Ăn không hết thì mai ăn, đằng nào, tôi
cũng không nấu cơm cho anh ngay ngày đầu tiên anh tới, để sau này anh
khỏi được thể lấn tới, thấy tôi nấu ăn ngon, ngày nào cũng đòi tôi nấu!” Đường Mật Điềm nghiêm túc nói, trước đây có cô bạn thuê chung nhà, sau
lần đầu tiên thưởng thức món ăn cô nấu, thấy ngon quá, về sau một mực
viện lý do mình nấu ăn không ngon, nhất định không chịu nấu, kể ra cũng
vài lần cô ta trổ tài, nhưng không thể ăn nổi, cho nên Mật Điềm vinh dự
kiêm thêm chức “đầu bếp”, không những phải chăm lo cho dạ dày của mình,
còn phải quan tâm khẩu vị của cô bạn ở cùng, mà cô bạn này tuy không
biết nấu ăn nhưng lại rất kén ăn, vì vậy tay nghề của cô được rèn luyện
càng ngày càng nâng cao, ấm ức trong lòng cũng ngày càng lớn. Thực ra cô chỉ tìm người ở cùng để chia sẻ tiền nhà quá cao, chứ không muốn tìm
người để tự biến mình thành “đầu bếp”. Tuy nhiên do quan hệ giữa hai
người khá tốt, nên cô không nói được gì, chỉ đến khi cô bạn có người yêu chuyển đi sống cùng anh ta, thì Đường Mật Điềm mới lại tìm người ở
cùng, nhưng rút kinh nghiệm, lần này cô nhất quyết không làm “đầu bếp”
miễn phí, cho nên dứt khoát không để Ôn Kỷ Ngôn biết tài nấu ăn của
mình.