
“Điềm Điềm, cô xem, cô ăn không hết đồ đi, thật lãng phí!”
Ôn Kỷ Ngôn nghiêm túc nói: “Lãng phí là có tội, cô lương thiện như vậy, sao có thể làm việc tội lỗi?”
“Tôi…”
“Hơn nữa Điềm Điềm, không phải cô nấu ăn cho tôi, cô chỉ là nấu cho cô, sau đó làm nhiều quá, ăn không hết định
đổ vào thùng rác, vậy cô hãy xem tôi như cái thùng rác đi, tôi có chức
năng tiêu hóa lại!” Nói xong, anh ta nở nụ cười thật tươi: “Tôi sẵn sàng làm thùng rác, thùng nước gạo!”
“Tôi…” Đường Mật Điềm mở miệng, nhưng thật sự không biết nói gì cho thích hợp, bị chặn họng rồi.
“Điềm Điềm, sẽ không có chuyện cô nấu
ngon, mà ngày nào tôi cũng đòi cô nấu?” Ôn Kỷ Ngôn tiếp tục nhẹ nhàng
tấn công: “Tôi đã hứa với cô sẽ làm việc nhà, thì tôi nhất định làm tốt, chăm chỉ làm, cũng sẽ nấu cơm ngon cho cô ăn.” Còn nấu rồi, có thể ăn
được không, có ăn hay không ăn, đó không nằm trong phạm vi suy nghĩ của
anh.
“Vậy anh ăn chút!” Đường Mật Điềm đẩy
đĩa thức ăn ra giữa bàn, rốt cuộc, thấy bộ dạng ăn cơm không của anh ta
quá tội nghiệp, lương tâm cô cảm thấy hơi áy náy.
“Điềm Điềm, cô tốt thật!” Ôn Kỷ Ngôn bắt đầu ăn uống ngon lành, gật đầu khen: “Ngon hết nhẽ!”
Sau khi ăn xong, Ôn Kỷ Ngôn vội vàng dọn dẹp bàn ăn, thu bát đũa mang vào bếp, sau đó bận rộn một hồi trong đó.
Đường Mật Điềm cũng không ngồi chơi, nhanh chóng lau bàn sạch sẽ, sau đó ngồi ở salon đợi Ôn Kỷ Ngôn đi ra để dẫn anh ta sang căn phòng nhỏ. Có
lẽ khoảng mười lăm phút sau, Ôn Kỷ Ngôn mới lau tay, cười hềnh hệch thò
đầu ra khỏi bếp hỏi: “Điềm Điềm, rửa bát thế nào?”
Đường Mật Điềm nhắc lại: “Rửa bát thế
nào?” anh ta ở trong bếp 15 phút, lạch cạch ầm ĩ một hồi, chẳng lẽ chưa
rửa được cái bát nào? Vậy anh ta làm gì trong bếp? Câu hỏi lớn hiện
trong lòng, trên mặt Đường Mật Điềm. Ôn Kỷ Ngôn vội gật đầu: “Lần đầu
tiên tôi rửa bát bằng tay, hình như có chút vấn đề.”
“Lần đầu tiên rửa bát bằng tay?” Mật
Điềm nghi hoặc mở to mắt nhìn anh ta: “Thế trước đây anh rửa thế nào?”
Gã này không phải chưa từng rửa bát chứ?
“Tôi hả, truớc đây đều dùng máy rửa bát, tôi chưa từng dùng tay!” Ôn Kỷ Ngôn mở to mắt bắt đầu nói bừa, bát ở
nhà đều do người giúp việc rửa, liền nói đại là dùng máy rửa bát!
“OH!” Đường Mật Điềm vỗ trán, “Không
phải trước đây ăn xong anh cứ tích bát đũa thành đống rồi mới dùng máy
rửa chứ?” Thời buổi này, thiên hạ lắm kẻ lười, dùng máy rửa bát cũng
không có gì lạ, không có người lười nhất chỉ có người lười hơn mà thôi.
Ôn Kỷ Ngôn nhân đà trả lời: “Đúng vậy,
trước đây ăn xong, bát đũa tôi cứ dồn lại cả đống rồi mới cho vào máy
rửa, cho nên tôi chưa tự rửa bao giờ…”
Đường Mật Điềm nhếch mép, chỉ có hai cái bát, hai đôi đũa, một cái đĩa, định đứng dậy rửa cho xong, nhưng cô vừa ăn no, lại đang ngồi thoải mái trên salon, ngại vận động nên chỉ đạo từ xa: “Rửa bát rất đơn giản, anh đổ ít nước vào bồn, cho bát vào, đổ chút xíu nước rửa bát, rồi dùng giẻ rửa từng cái một, sau đó sả nước vài lần cho sạch.
“Lần nào rửa bát, cũng đều phải rửa từng cái một à?” Ôn Kỷ Ngôn xác nhận lại một lần nữa, “Phải rửa tất cả sao?”
“Đúng, nếu không rửa sẽ không sạch.”
“Được, vậy để tôi rửa!” Nói xong đi vào
bếp, sau đó… chưa được bao lâu, Đường Mật Điềm nghe thấy tiếng bát đĩa
vỡ loảng xoảng từ bếp vọng ra, lập tức đứng dậy không kịp đi dép, cứ
chân trần vào bếp, nhìn bát vỡ trong bồn, tay cô run lên, tức giận nói:
“Ôn Kỷ Ngôn, anh làm gì vậy?”
Ôn Kỷ Ngôn nét mặt tội nghiệp nhìn cô:
“Xin lỗi, tôi không biết cho bao nhiêu nước rửa bát thì vừa, cho nên đổ
tất vào, ai ngờ quá trơn, không sao cầm được…”
“Cho nên, anh tuột tay làm vỡ bát phải
không?” Đường Mật Điềm thở mạnh, cố gắng kìm chế tức giận, nghiến răng
nói: “Tại sao anh lại lấy hết bát ra?” Bữa tối, chỉ dùng hai cái bát
nhưng anh ta lôi cả sáu cái bát còn trong tủ mang ra rửa, có nên khen
anh ta chăm chỉ không?
“Không phải cô đã nói, lần nào rửa bát cũng đều phải rửa từng cái một sao!”
Câu trả lời càng khiến anh ta vô tội, “Vừa rồi tôi còn thắc mắc, bát chúng ta không ăn đến, tại sao phải rửa?”
Đường Mật Điềm nghiến răng: “Ôn Kỷ Ngôn rõ ràng anh hiểu sai, lại vẫn còn làm ngược, trách tôi nói không rõ ràng?”
“Không phải, tôi không có ý trách cô,
tại tôi không tốt, tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ bồi thường cho cô cả chục cái bát!” Ôn Kỷ Ngôn vội vàng xin lỗi, sau đó thu dọn bát đĩa vỡ.
Lời xin lỗi của anh ta khiến Đường Mật
Điềm bớt giận vài phần, đứng nhìn anh ta luống cuống thu dọn đống đổ vỡ, cô buột miệng nhắc: “Làm chậm thôi, cẩn thận đứt tay.” Vừa nói xong,
thì trong lòng bàn tay trắng trẻo của Ôn Kỷ Ngôn xuất hiện vệt máu hồng, máu chảy loang xuống những mảnh bát sứ nền trắng hoa xanh. Ôn Kỷ Ngôn
kêu “ái” một tiếng, vội rụt tay về, máu từ vết thương vẫn đang chảy.
“Anh tránh ra, để tôi!” Cuối cùng Đường
Mật Điềm không chịu nổi, đẩy anh ta sang bên: “Đi vào phòng tắm rửa tay, lát nữa tôi băng cho.”
“Ồ, cảm ơn!” Ôn Kỷ Ngôn ngoan ngoãn lùi
khỏi bồn rửa bát, nhìn Đường Mật Điềm cau có, nhanh tay dọn dẹp những
mảnh vỡ, rồi nhanh chóng rửa nốt hai chiếc bát may mắn không bị vỡ, lau
sạch, quay lại thấy Ôn Kỷ Ngôn vẫn đứng ngây m