
ột chỗ, tức giận nói: “Đại thiếu gia, sao thế, còn bắt tôi rửa tay, bôi thuốc hầu anh hay sao?”
“Không dám hy vọng cô rửa tay cho, nhưng cô có thể bôi thuốc giúp tôi không!” Ôn Kỷ Ngôn hạ giọng nói nhỏ, nhưng Đường Mật Điềm vẫn có thể nghe thấy, sau đó vào phòng tắm rửa tay.
“Đừng tưởng bở!” Đường Mật Điềm bĩu môi, nói thẳng: “Anh nhớ nhé, anh lại nợ tôi chục bát ăn đấy, đưa tiền mặt
hoặc mua đền ngay, nếu không bắt đầu từ ngày mai, ngay cơm không tôi
cũng đừng hòng cho anh ăn!”
“Được, nhất định sẽ đền cô, yên tâm!” Ôn Kỷ Ngôn lau tay, trả lời nghiêm túc: “Cô ghi vào sổ tất cả những thứ
tôi nợ cô, tôi dùng của cô, sau này, tôi sẽ trả toàn bộ!” Nói xong giơ
tay lên: “Cả miếng dán vết thương cũng ghi vào, sau này tôi sẽ đền cô
tất cả, gấp mười lần luôn!”
“Mười lần? Tôi không mong muốn xa xỉ thế đâu! Người không một đồng xu dính túi như anh, chỉ cần có thể nộp tiền
nhà đúng thời hạn, tôi không đuổi anh đi coi như đã a di đà Phật rồi!”
Đường Mật Điềm lấy một miếng dán trong hộp cứu thương ở dưới bàn trà
lạnh lùng đưa cho Ôn Kỷ Ngôn: “Tự dán đi!”
Sau khi băng xong vết thương, Ôn Kỷ Ngôn cười nịnh nói với Đường Mật Điềm: “Điềm Điềm, không phải tôi không có
một xu dính túi, tôi có khá nhiều tiền!” Nói rồi rút trong túi một nắm
tiền lẻ, tiền xu đắc ý giơ lên: “Sáng mai vẫn có tiền mua bánh bao!”
Đường Mật Điềm nhếch mép, giễu cợt: “Đại gia, anh lắm tiền thật!” Sau đó bực bội hừ hắng giọng, đứng dậy khỏi
salon, nói với Ôn Kỷ Ngôn: “Đây là chìa khóa phòng nhỏ, anh cầm lấy, còn khóa cửa ra vào tạm thời tôi chưa đưa cho anh, thời gian sinh hoạt của
tôi như sau: Sáng 8 giờ ra khỏi nhà, chiều 5 giờ về nhà, trừ phi phải
làm thêm giờ, còn lại cơ bản đều như vậy, nếu anh muốn ra ngoài hoặc làm việc gì, phải về đúng giờ, nếu không sẽ bị nhốt bên ngoài, đừng trách
tôi không nói trước!”
Ôn Kỷ Ngôn cầm chìa khóa, lơ đãng nhún
vai, thấy Đường Mật Điềm đi vào phòng riêng, vội bật dậy khỏi salon, lập tức mở cửa phòng nhỏ, ngạc nhiên nói to: “Điềm Điềm, cô có chắc căn
phòng này không phải là của cô mà dành cho tôi ở không?” Thật sự quá
đáng yêu!
Để cho một người đàn ông như anh ở trong căn phòng đáng yêu như vậy quả thật không hợp!
Căn phòng trang chủ đạo là gam màu phấn
hồng, tường màu phấn hồng, thảm màu phấn hồng, rèm cửa màu hồng, ga
giường màu phấn hồng, chăn màu phấn hồng, tủ quần áo, đèn bàn cũng màu
phấn hồng… Trước mắt Ôn Kỷ Ngôn toàn màu phấn hồng, đương nhiên, trên
chiếc giường và tủ quần áo màu phấn hồng đặt vô số con thú nhồi bông
Tuski, Hello Kitty màu hồng, anh hơi nhíu mày, tóm lấy một con thú nhồi
bông bên cạnh lè lưỡi, nhăn mặt làm xấu với nó.
“Ấy, không cho anh động bàn tay bẩn vào
Kitty yêu quý của tôi!” Đường Mật Điềm giật con mèo bông Kitty từ tay Ôn Kỷ Ngôn, thận trọng đặt lên mặt tủ, đưa tay vuốt ve, “Cưng ơi, chịu khó ở trong phòng này mấy ngày nha, đợi chị dọn dẹp xong sẽ đưa em về
phòng!”
“Điềm Điềm, những đồ chơi này đều là của cô à?”
“Nói vớ vẩn!” Đường Mật Điềm lườm anh ta: “Nhớ nhé, tất cả là của tôi, cấm anh động vào!”
“Được thôi, tôi sẽ không động vào, nhưng cô để nhiều đồ riêng tư của mình vậy ở phòng tôi, không thấy chướng mắt sao?”
Ôn Kỷ Ngôn chỉ vào con thú nhồi bông
Tuski cao cỡ 1m8 trên chiếc giường 1m5 nói: “Tôi không muốn động đến,
nhưng cô không thấy là nó chiếm hết giường của tôi à?”
Đường Mật Điềm theo ánh mắt Ôn Kỷ Ngôn,
nhìn vào thú nhồi bông Tuski nói: “Anh chưa nộp tiền nhà, bây giờ tôi có lòng tốt cho anh ở lại, vậy nên phòng này chưa tính là của anh, tôi để
anh ngủ ở đây, anh chưa có quyền đòi hỏi quyền lợi, tất cả đều phải tùy
theo tâm trạng của tôi.”
“Ờ, nói có lý.” Ôn Kỷ Ngôn thực sự cầu
thị gật đầu đồng ý, nhưng câu nói sau của Đường Mật Điềm khiến anh tức
ói máu, chỉ muốn cắn vào lưỡi, thu lại lời khách sáo vừa rồi, lúc đó
Đường Mật Điềm cười nhạt: “Tuski của tôi không chiếm giường của anh, nó
vốn không phải giường của anh, tôi cho phép anh ngủ ở phòng này, nhưng
không nói cho anh ngủ trên giường!”
Ôn Kỷ Ngôn kinh ngạc trố mắt vội nói: “Ý cô không phải là Tuski ngủ trên giường, còn tôi ngủ dưới đất đấy chứ?”
“Đúng rồi, anh rất thông minh!” Đường
Mật Điềm cười gật đầu, còn thưởng cho anh ta một vẻ mặt nhã nhặn: “Khi
nào anh giao tiền nhà, lúc đó tôi sẽ chuyển Tuski đi, để anh ngủ trên
giường!”
“Cô…”, Ôn Kỷ Ngôn lần đầu bị cứng họng, không biết nói gì.
Đường Mật Điềm cười rạng rỡ: “Ôn Kỷ
Ngôn, tôi tạm thời để bọn thú cưng của tôi ở phòng này, hy vọng anh tử
tế với chúng, giống như tôi đã tử tế giữ anh lại.”
“Cô để tôi ngủ trên sàn, vậy mà gọi là
tử tế với tôi?” Ôn Kỷ Ngôn nén giận, nói tiếp: “Cô để đồ chơi trên
giường, bắt tôi một người còn sống sờ sờ ra đây phải ngủ trên sàn nhà,
vậy mà gọi là tử tế với tôi?”
Đường Mật Điềm bị tố cáo, chỉ lắp bắp
nói được có vậy, mắt nhìn sang chỗ khác: “Vậy nếu anh muốn ngủ trên
giường, thì có thể ngủ cùng với Tuski, nó rất thân thiện!”
“Được, cảm ơn gợi ý của cô!” Ôn Kỷ Ngôn
trả lời, “Tối nay tôi sẽ ngủ rất hữu nghị với chúng!” Nói xong bước
nhanh đến giường, uể oải nằm xuống, lòng bỗng vô cùng oán thoán, anh
đường đường