
hật nặng nề, anh vội mở cửa sổ, đón ánh mặt trời chiếu vào, anh giang hai tay, cảm nhận ánh mặt trời dịu dàng, ấm
áp, ánh mặt trời chiếu trên vai anh có màu váng óng, anh ngước mắt nhìn
bầu trời, thật xanh, thật xanh, một đám mây trắng trôi trên đầu, một cảm giác thật dễ chịu, ngồi ở đây nhìn thành phố thật sạch sẽ, thật thân
thiết, trời xanh mây trắng mỗi ngày đều có trạng thái trong vắt, cây hai bên đường xanh mướt, nước trôi qua cây cầu nhỏ, công viên xinh đẹp, sự
kết hợp hoàn mỹ giữ hiện đại và cổ xưa, so sánh giữa hai thành phố,
thành phố B mang đặc trưng phong cách thương mại, thiếu đi sự thân
thiện! Còn người ở đây, nghĩ đến Mật Điềm, nghĩ đến lần đầu hai người
gặp mặt, Kỷ Ngôn chợt cười tươi, sự ngây thơ, chân thật của cô từ từ đi
vào trong tim anh.
Nghĩ đến việc sau khi anh đi, nụ cười của Mật Điềm sẽ dành cho Tu
Dương, cảm thấy như bị bóp nghẹt, không thở nổi, nhấn mạnh ga, cũng từ
từ thả ra, tốc độ xe cũng từ từ giảm dần.
Cuối cùng cũng đến sân bay thành phố W, thành phố S không có sân bay, không có bờ biển, nhưng đi đến sân bay hoặc bờ biển gần đó chỉ mất một
tiếng đồng hồ.
Kỷ Ngôn thở sâu, do dự, rồi mở cửa xe, đi thẳng đến đại sảnh sân bay, xe tạm thời để ở sân bay, anh tin rằng, không lâu nữa, anh nhất định có thể ngẩng cao đầu quay lại, đường hoàng theo đuổi Mật Điềm, đương
nhiên, trước khi Mật Điềm và Tu Dương phát triển tình cảm.
Trong tim anh, thật sự không rõ, thành phố B, sự trốn chạy đám cưới
của anh đã gây ra sự mất mặt lớn, lần này anh trở về, cha anh nếu còn
giận, chắc anh sẽ bị nhốt, sẽ bị giáo dục tư tưởng, cho đến khi nào nhận sai, hơn nữa, tình nguyện tiếp nhận cơ nghiệp của gia đình thì thôi,
đương nhiên, còn có một kết quả nữa là, Ôn Cường cha anh có thể ủng hộ
anh theo đuổi tình yêu thực sự, theo đuổi Mật Điềm, vậy thì có sự hậu
thuẫn của cha, Ôn Kỷ Ngôn tin rằng, Mễ Tu Dương có tốt thế nào đi nữa,
anh có thể giành lại Mật Điềm. Bởi vì, xét về tình cảm với Mật Điềm, vì ở chung một thời gian, tình cảm của Kỷ Ngôn sâu đậm hơn Tu Dương, còn anh không có can đảm bởi vì không có người ủng hộ, anh sợ, khi yêu Mật
Điềm, không sợ không được chúc phúc, chỉ sợ kết quả cuối cùng là phải
chia tay, cho nên, lần này kết quả có như thế nào, anh cũng muốn về nhà, vì trốn chạy không thể là cách giải quyết vấn đề.
Còn một nguyên nhân chưa rõ ràng nữa là Mật Điềm, Mễ Tu Dương chắc không hiểu được tâm tư của Mật Điềm!
Tục ngữ đã có câu, đoán lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển, thái độ
dịu dàng của Mật Điềm với Tu Dương vừa khiến Kỷ Ngôn ghen, trong lòng
không chắc, mà người kiêu ngạo như anh, không thích làm chuyện mình
không chắc, vì anh sợ bị từ chối. Đã từng này tuổi, Ôn Kỷ Ngôn, lần đầu
gặp được cô gái mình yêu, anh muốn lần đầu rung động, có một kết thúc
hoàn mỹ.
Ôn Kỷ Ngôn thở dài lần nữa, sau đó nhìn quầy bán vé, nhanh chóng bước đến, “Phiền cô, giúp tôi đặt một vé đi thành phố B.”
“Vâng, phiền anh đưa tôi chứng minh thư!” Nhân viên phục vụ lịch sự cười nói.
“Chứng minh thư?” Ôn Kỷ Ngôn giật mình, liền nghĩ, chứng minh thư của anh Trần Cẩm Ngôn chưa gửi đến, anh không có chứng minh thư, vội giả vờ tìm ở áo khoác, rồi ngại ngùng nói với nhân viên phục vụ: “Ồ, xin lỗi,
dường như tôi không mang chứng minh thư!”
“Vậy xin lỗi, không có chứng minh thư, không thể đặt vé cho anh.” nhân viên phục vụ lịch sự mỉm cười.
“Ừ, cảm ơn, tôi quay về lấy đã.” Ôn Kỷ Ngôn cười, cầm hành lý, nhanh chóng rời khỏi quầy bán vé, liếc nhìn sân bay thành phố W.
“Vâng, tạm biệt.” Nhân viên phục vụ lịch sự cười, “Tạm biệt!”
Sân bay này nhỏ hơn nhiều so với sân bay quốc tế ở thành phố B, nơi
đăng ký, cửa kiểm soát, nhìn một chút đã hết, giống như nhà của Mật Điềm vậy, mở cửa chính là có thể xem hết cả căn nhà.
Trong đầu Kỷ Ngôn, không biết lúc nào nghĩ đến nhà của Mật Điềm, căn
nhà nhỏ bé, thậm chí không bằng một góc của căn biệt thự nhà anh, nhưng
lại ấm áp khác thường, ấm áp khiến trái tim hồn nhiên, dịu dàng của anh
đã lưu lại đó!
Kỷ Ngôn lắc đầu, kéo hành lý, quay người rời khỏi sân bay, tâm trạng
anh phức tạp khó nói, dường như là thất vọng, nhưng anh lại cảm thấy vui mừng.
Trong tiềm thức, Ôn Kỷ Ngôn không muốn rời xa thành phố này, đương
nhiên, không muốn xa rời người ở thành phố này. Nhưng, không xa rời, anh nên đi đâu?
Ôn Kỷ Ngôn cũng không biết, anh không vội vã đi tìm khách sạn để ở,
mà lái xe, từ từ lái xe không mục đích đi hóng gió ở thành phố S, khi đi qua công viên Tân Hải, anh mỉm cười, lái xe vào chỗ đỗ xe bên đường,
sau đó, nhanh chóng xuống xe, đi về phía công viên trước đây mà Mật Điềm làm việc ngoại cảnh.
Để giấu đi tâm trạng phiền não của mình, Mật Điềm mặc một chiếc váy
hoa liền, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu be, thậm chí còn trang
điểm rất kỹ, cười đi xuống cầu thang, lên xe cùng với Mễ Tu Dương.
“Điềm Điềm, lần đầu thấy em trang điểm, thật đẹp” khi khởi động xe,
Tu Dương nhìn Mật Điềm khen, lúc nãy khi cô xuống cầu thang, vừa nhìn
thấy cô, Tu Dương đã rất ngạc nhiên, hóa ra, Mật Điềm khi không trang
điểm trông rất ngọt ngào, thân thiện giống như cô gái nhỏ, nhưng khi