
trang điểm như thế này, mái tóc buông xõa hơi uốn quăn ở dưới trông thật xinh đẹp, đôi mắt đen được gắn đôi mi giả cong vút trông giống như búp
bê Barbie vậy.
“Ừ, vậy hả, cảm ơn anh!” Mật Điềm lịch sự cười, đối với lời khen của
Mễ Tu Dương, cô không thích lắm, Tu Dương mở miệng đang định nói thêm,
thì điện thoại của Mật Điềm vang lên, cô vội lấy điện thoại, tâm trạng
mong chờ, chợt cô chút thất vọng, cô lễ phép nói: “Mẹ, sao lại gọi cho
con vậy?”
“Không có việc gì thì mẹ không gọi được sao?” Mẹ Mật Điềm hỏi thẳng.
“Vâng, đương nhiên không có chuyện cũng gọi cho con được mà!” Mật Điềm nịnh mẹ, “Mẹ nhớ con phải không?”
“Đúng thế, mẹ nhớ con, muốn hỏi con, giờ con đang làm gì?” mẹ Mật Điềm đổi giọng, tò mò hỏi.
“Con đang chơi ở ngoài.” Mật Điềm thoải mái trả lời.
“Với ai?” Mẹ Mật Điềm cảnh giác hỏi: “Kỷ Ngôn hay Tu Dương?”
Nghe đến tên của Ôn Kỷ Ngôn, Mật Điềm chợt ngây người, sau đó cắn môi, trả lời: “Mễ Tu Dương!”
“A, thật hả?” Giọng mẹ cô không giấu nổi sự vui mừng: “Điềm Điềm à, anh chàng Mễ Tu Dương rất được!”
“Anh ấy lại dụ mẹ thế nào thế?” Mật Điềm chuyển điện thoại từ tai
trái sang tai phải, hỏi đơn giản, ánh mắt liếc nhìn Tu Dương đang chú
tâm lái xe.
“Cậu ấy chẳng dụ gì mẹ!” mẹ Mật Điềm nói đến Tu Dương, thì vô cùng
vui vẻ: “Mẹ thấy cậu ta trông rất được, cao to, đẹp trai, hơn nữa lại
dịu dàng, dễ gần, lịch sự.” khen Tu Dương xong mẹ cô nói tiếp: “Còn Ôn
Kỷ Ngôn, dù cũng khá đẹp trai, tính tình cũng được, nhưng tóm lại không
phải là bản lĩnh, hơn nữa công việc cũng không ổn định, hơn nữa mẹ nghe
nói giới giải trí phức tạp lắm, cậu ta là người mẫu quảng cáo, cũng coi
như trong giới showbiz rồi!”
Mật Điềm mấp máy môi, không biết trả lời mẹ thế nào, chỉ có thể đổi
chủ đề: “Mẹ, con giờ ở bên ngoài, có chuyện gì thì đợi con về nhà mẹ nói tiếp với con được không?” Mật Điềm không thể nói tốt Ôn Kỷ Ngôn trước
mặt Mễ Tu Dương, cũng không thể phản bác lại lời khen mẹ cô dành cho Mễ
Tu Dương trước mặt anh.
“Điềm Điềm, con đừng làm cao quá, khi nào cần nắm lấy thì phải nắm
lấy, khi cần chủ động phải chủ động, đừng bỏ lỡ Mễ Tu Dương!” mẹ Mật
Điềm lên giọng dạy dỗ, “mẹ chấm cậu Mễ Tu Dương này.”
“Được rồi, mẹ, con biết rồi mà!” Mật Điềm nhăn mày, trả lời. “Không còn chuyện gì, con cúp máy trước đây!”
“Xem con kìa, còn không chịu nghe, mẹ đều muốn tốt cho con, con mới
trải nghiệm chưa được bao lâu, “muối” mẹ ăn còn nhiều hơn cơm con ăn
hàng ngày, nói con lại không vui, nếu không vì con, mẹ nghĩ nhiều như
thế làm gì!” nghe giọng Mật Điềm có vẻ không vui, trong lòng mẹ cô cũng
không thoải mái, liền tức giận nói.
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi!” Mật Điềm vội giải thích, “sao con lại
không vui chứ? Chỉ là con đang trên xe, đi chơi cùng Mễ Tu Dương!”
Mật Điềm nhấn mạnh lần nữa, cô và Tu Dương đang đi chơi, cuộc gọi của mẹ cô, giờ đang làm phiền hai người.
Mẹ cô tự khắc hiểu ý của cô, liền cười nói: “Được rồi, được rồi con
giờ trách bà già này nhiều chuyện phải không? Không làm phiền hai đứa
nữa, chơi vui vẻ nhé, bye bye!” nói rồi, dập điện thoại.
Mật Điềm nghe tắt điện thoại, liền thở dài, từ từ cất điện thoại vào trong túi.
“Điềm Điềm, em sao thế, nhìn em không được tự nhiên?”
Tu Dương nhìn Điềm Điềm cụp máy, thắc mắc hồi lâu, cuối cùng mới dám hỏi.
“Tôi không sao!” Mật Điềm trả lời, gượng cười mỉm, nụ cười ấy còn khó hơn là khóc.
“Thật sự không sao chứ?” Tu Dương không yên tâm hỏi.
“Không sao!” Mật Điềm gật đầu, để tránh sự chú về mình, cũng là để
trốn tránh ánh mắt sáng rực của Tu Dương khi hỏi, cô cố ý ngoảnh đầu về
phía cửa xe, dòng người đi lại trên đường, lại khiến cô nghĩ đến Ôn Kỷ
Ngôn, những chuyện xảy ra trong hơn một tháng sống chung, dường như
giống như một bộ phim, từng cảnh từng cảnh hiện ra rõ ràng trong đầu cô.
Lần đầu gặp anh với bộ dạng khủng khiếp, bám lấy cô rồi nói dối, muốn ở chung nhà cùng cô, cuối cùng lại nhẹ nhàng ra đi.
Kì thực, trong lòng Mật Điềm đã từng hi vọng, Kỷ Ngôn cũng có tình
cảm với cô, chí ít khi cô đuổi anh đi, anh sẽ làm mặt cười, hoặc mặt dày bám lấy cô…
Kì thực, trong lòng Mật Điềm biết rõ, chỉ cần Ôn Kỷ Ngôn nói ra, cô thật sự sẽ không từ chối anh…
Ngay từ lúc bắt đầu, Mật Điềm đã không thật sự muốn từ chối anh…
Nhưng anh lại không nói gì, chỉ thu dọn hành lý như vậy, rồi chào tạm biệt cô, và ra đi…
Rời bỏ thành phố này, rời bỏ Mật Điềm… sau này, có thể, hai người sẽ
không còn cơ hội gặp mặt nữa, những điều còn chưa kịp nói, cũng không
thể nói ra được nữa.
Mật Điềm nhớ lại, trong lòng cô chợt thấy xót xa, cảm thấy sống mũi
cay cay, nước mắt chỉ trực trào ra, cô vội cắn môi, nuốt nước mắt vào
trong. Nhưng, nước mắt đã chảy rồi, sao có thể thu lại?
Hai hàng nước mắt chợt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của Mật Điềm,
và cứ thế tuôn ra, nước mắt một khi đã trào rơi thì tuôn trào giống như
vòi nước vậy, chảy không ngừng.
Mật Điềm cố gắng không phát ra âm thanh, càng lau nước mắt càng nhiều.
“Điềm Điềm, rốt cuộc em làm sao vậy?” Mễ Tu Dương đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí im lặng trong xe, đồng thời khiến cho Mật Điềm đang
hoang mang giật mình.
M