XtGem Forum catalog
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326784

Bình chọn: 9.5.00/10/678 lượt.

n Long đến còng cả lưng vì chịu đựng. Trên con đường cái
trải bê tông ánh lên màu xanh ghi lạnh ngắt, một vài chú đom đóm mang
sau mình chiếc đèn màu vàng sáng lung linh chốc chốc lại bay qua trước
mặt chúng tôi, tiện tay, tôi hái đại lấy một nhành cỏ dại ven đường, cầm trên tay đung đưa trước gió, rồi thỉnh thoảng lại dụi dụi vào mũi Long
khiến anh ấy cau mày hắt xì hơi liên tục, càng làm như thế tôi lại càng
thấy buồn cười, tiếng Long hắt xì hòa lẫn tiếng tôi cười vang lên trong
đêm tối, lan tỏa khắp xung quanh, sau một lúc lại vọng về nghe như tiếng ma vừa cười vừa khóc. Sợ quá! Tôi liền giục Long chạy mau lên đi, tôi
cảm giác như Long cũng thấy sợ giống tôi nên hai chân anh ấy xoắn hết cả vào nhau, chạy hùng hục như trâu húc mả. Chạy được một đoạn mà Long thở không ra hơi, những hơi thở nặng nề cứ ngắt ra thành từng đợt, tôi khẽ
lắc đầu chán nản rồi đòi nhảy xuống, sợ bất ngờ Long tụt huyết áp chết
lăn ra đấy thì phải tội. Anh ta yếu ớt như thế mà tôi nói thì cứ vênh
mặt lên cãi, thật không chịu nổi.

Sau khi nhảy xuống khỏi lưng anh ta, tôi đi bộ một mình còn thấy thong
thả hơn rất nhiều, vừa đi vừa hóng gió trời, gió về đêm thổi từ cánh
đồng ùa về ào ạt thơm mùi lá lúa thanh khiết, cảm giác mát lộng thật
tuyệt vời. Tôi cứ ung dung vắt chéo hai tay ra đằng sau, tung tăng đi
như thế mà quên béng mất Long đang thở hồng hộc đằng sau, ôm đầu gối vật vã chạy theo tôi. Khổ sở lắm anh ta mới đuổi kịp, vừa tới nơi Long đã
nhặng xị lên trách tôi.

- Sao em nỡ bỏ anh lại như
thế! Nhỡ bây giờ mà có đứa con gái bản nào nhảy ra cướp anh về làm chồng vì ưng cái bụng thì anh sẽ bỏ bùa ám em cả đời đấy!

Nghe vậy, tôi liền lườm một cái rồi bĩu môi nguýt thật dài, nói.

- Ôi zời! Anh không phải lo đâu. Riêng anh đứa nào mà ưng được cái bụng thì cũng chỉ khổ thân cho nó mà thôi!

- Tại sao?

- Thì rồi chẳng bao lâu sau nó sẽ nhận ra mình bị ung thư dạ dày chứ sao! Ha ha ha!

………….

Đoạn đường này nếu nói là dài thì cũng không dài, nhưng nếu nói là ngắn thì chắc chắn cũng không phải ngắn, buổi sáng chưa biết đường thì chúng tôi cứ thấy nó dài dằng dặc, đi mãi mà chẳng thấy điểm dừng, thế mà
buổi tối trời thanh gió mát, đường tối không thấy lối mà đi vèo một cái
đã nhận ra con đê lớn treo ngọn đèn sáng trưng, thu hút đầy thiêu thân
bay xung quanh ở ngay đầu làng rồi. Tôi hớn hở chỉ tay về phía đó, bảo
Long đi nhanh lên, càng về nhà sớm càng đỡ sợ ma, thế nhưng, tự dưng
Long túm tay tôi lại, rồi lôi tuột về phía cánh đồng ngay bên vệ đường,
bảo ngồi xuống nói chuyện một lát. Thấy anh ta tự dưng thay đổi vẻ mặt
nghiêm túc như thế, tôi thấy hơi sờ sợ nên cũng đành ngồi xuống theo,
thế rồi, trong lúc Long từ từ thò tay vào trong áo rút ra vật gì đó một
cách ngần ngại, tôi cứ tưởng dao rựa bùa ngải gì đó nên liền ngả người
về phía sau, đưa một tay lên ngang mặt tự vệ cho an toàn. Vậy mà cuối
cùng, hiện ra trước mắt tôi chỉ là một miếng bánh trưng nóng hổi, lúc
Long đặt miếng bánh trưng này vào tay tôi, tôi vô cùng bất ngờ, chỉ cần
nhìn cũng biết đây là bánh trưng mới được luộc xong, bên trong bánh vẫn
còn rất mềm và nóng. Tôi há hốc miệng, tròn mắt nhìn anh ta, rồi buông
giọng điều tra, hỏi.

- Anh trộm cái này ở đâu ra đấy?

- Nhân lúc mọi người nhảy sạp không để ý anh thó được một cái đấy! Hê hê!

Thấy Long cười nham hiểm, tôi giả vờ buồn phiền, bảo: “Thật thất vọng,
mới lên đây có một ngày mà anh đã trở thành con người thích trộm cắp như thế này rồi!”, Long trơ mặt trả lời: “Anh học từ em mà!” Sau đó hai đứa lại phá lên cười ha hả. Quả là đồ đệ tốt! Trộm đồ xong không quên báo
hiếu sư phụ. Tôi chậm rãi bóc miếng bánh trưng ra, hả hê nhìn lớp gạo
nếp màu xanh cốm được bao phủ bên ngoài đang tỏa mùi thơm ngậy, đưa ra
mời Long ăn trước, nhưng anh ấy từ chối, Long nói.

- Cái này là quà Valentine, thay cho sô cô la anh tặng em đấy!

Tôi ngớ người, lẩm nhẩm tính toán thì phát hiện ra hôm nay đúng là
valentine thật, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại được dũng khí để hỏi
tiếp.

- Điên à? Valentine thì liên quan quái gì đến em mà tặng?

- Dốt! Đây là bánh chưng valentine! Sô cô la là biểu tượng cho tình
yêu, còn bánh chưng là biểu tượng cho tình anh em, hiểu không?

Long vừa nói, vừa kí vào đầu tôi một cái khiến cằm tôi bất ngờ rơi cái độp xuống đất, sau đó mới nhặt lên lắp vào nói tiếp.

- Quả là hảo huynh đệ!

Vừa nói, tôi vừa giơ ngón tay cái lên, dí vào mặt anh ấy tỏ vẻ vô cùng
hài lòng, rồi một mình rung chân thưởng thức món “bánh chưng huynh đệ”
thơm phưng phức. Từng miếng bánh chưng vô cùng mềm mại, cắn đến đâu là
tan ngay trong miệng đến đấy, vị thịt mỡ quyện với hương đậu xanh thấm
vào đầu lưỡi trôi đến cổ họng mang lại một cảm giác béo ngậy đến khó tả, tôi vừa ăn, vừa không ngừng thuật lại như một nhà phê bình ẩm thực
khiến Long rớt nước rãi. Tôi biết đấy nhưng mà vẫn mặc kệ, ai bảo vừa
nãy mời thì sĩ diện không ăn? Thấy tôi cứ thản nhiên bơ đi như thế, cuối cùng t