
o
sân nhà, khiến sân nhà bác hàng xóm trở nên lênh láng như một cái bể bơi đục ngầu, trong tâm trí tôi bỗng nhớ lại về những kí ức xưa cũ. Tôi vẫn còn nhớ năm tôi sáu tuổi, cũng có một lần nhà bác Yên rút hết nước
trong ao xả vào sân để thu hoạch cá tôm như thế này. Ba đứa đang đứng
ngẩn người ra nhìn, cằm rớt xuống tận đầu gối, long lanh mắt nhìn từng
người từng người một đang cầm chiếc rổ nhỏ, thi nhau nhảy xuống bùn nhặt tôm nhặt tép. Hình như lúc này chủ nhà đã thu hoạch hết cá lớn, thế nên mới để cho hàng xóm thoải mái nhặt tôm tép li ti trong ao nhà mình như
vậy. Thấy tôi cứ đứng chần chừ lưỡng lự mãi không đi, bỗng, Công bảo hai đứa tôi đứng chờ một lát, rồi chỉ năm phút sau nó đã quay lại với ba
chiếc rổ xanh đỏ nho nhỏ trong tay, phát cho mỗi người một cái.
- Em xin phép chủ nhà rồi, mình xuống nhặt đi.
- Được à? Thật đấy à?
Tôi căng tròn đôi mắt long lanh lên hỏi lại, tuy miệng hỏi nhưng chân
đã vội vàng nhảy phắt xuống ao, hai cái cột đình ngắn ngủn lập tức bị
cắm sâu xuống đống bùn lầy, đứng im không nhúc nhích. Long đứng bên trên nhìn xuống, thấy tôi nhăn nhó khóc mà ôm bụng cười ha hả, ngay sau đó
anh ta liền nhảy xuống theo tôi, trong lúc nhảy không hiểu quýnh quáng
kiểu gì mà đẩy cả vào lưng tôi, khiến tôi loạng choạng ngả nghiêng giây
lát rồi ngã ệt xuống bùn, nguyên một mảng mông quần trắng tinh nay đã
được nhuộm đen tạo nên sự tương phản như con khỉ đít đỏ. Long thấy thế
lại càng được thể cười sung sướng, tôi ức chả buồn cười, chỉ biết quắc
mắt lên nhìn hằn học, thấy tôi lườm hắn cũng hơi lạnh gáy, thế là liền
đưa tay ra khảng khái nói: “Mau lên, để anh ‘nhổ’ em dậy!”
Lúc Long đưa tay ra để bắt lấy tay tôi, trong mắt tôi anh thật sự đang
tỏa sáng, thế mà ngay sau đó chỉ vài giây, khi tôi còn chưa đứng dậy
hẳn, Long đã đột ngột thả tay ra rồi đẩy tôi ngã ngửa về phía sau thêm
một lần nữa, tôi khóc nấc lên không thành tiếng, chỉ hận chân mình ngắn
không thể đuổi theo tóm tóc cắm vục mặt hắn xuống đống bùn này.
Kể từ lúc thoát khỏi đống bùn lầy kinh tởm trở về nhà, tôi tuyệt nhiên
mặt lạnh không nói chuyện với Long câu nào, mặc kệ hắn hết lời xin lỗi
lại còn lẽo đẽo chạy theo trút hết tôm tép mà mình nhặt được vào trong
cái rổ trống trơn của tôi. Tôi khẽ bật cười trong lòng một cái, nhưng
ngoài mặt thì vẫn lạnh tanh như chiếc xi-lanh, cuối cùng, sau khi tắm
rửa sạch sẽ xong xuôi, tôi liền lặng lẽ tiến đến chỗ hắn đang ngồi ngẩn
ngơ ngắm đàn gà, ném cho hắn cái quần bẩn của tôi và cái áo bẩn của hắn, bảo: “Thể hiện đi!”
Long ôm lấy hai món đồ trên tay
một lúc, mặt ngẩn ra, định gân cổ lên cãi lại điều gì đó, xong tự dưng
lại thôi, ngoan ngoãn ra giếng kéo nước lên giặt chăm chỉ như cô Tấm,
còn tôi với mẹ thì chẳng khác nào mụ dì ghẻ và cô Cám, đứng chống nạnh
chỉ đạo hành hạ lên xuống rồi nhìn nhau bật cười ha hả.
Chỗ tôm tép chiều hôm đấy ba chúng tôi mang về san đều ra cho hai nhà
rang lên cũng chẳng bõ dính răng đàn gà nữa là người, tối đến, thằng
Công lại bí mật chạy sang rủ hai đứa bọn tôi ra đồng hái trộm đậu đỏ về
luộc. Đậu đỏ mùa này vừa chín tới, sai trĩu quả, mọc thành từng cụm chi
chít trên giàn chỉ cao đến bụng tôi nên hái rất dễ, ba đứa tôi hái vừa
nặng áo thì kéo nhau chuồn về. Quả thật mùa này mà ăn đậu luộc lại còn
là đồ ăn trộm thì quá là hết xảy! Ăn trộm đã ngon, ăn lén ăn lút lại
càng ngon hơn!
Tầm tám giờ tối, Công bị bác Yên xách
tai lôi về nhà, chúng tôi nhìn theo nó đầy vẻ tiếc nuối nhưng cũng chẳng biết phải giúp đỡ thế nào, cuối cùng hai đứa đành rủ nhau ra đồng thất
thểu chơi một mình. Buổi tối ở vùng quê này người ta không mắc đèn
đường, chỉ cần ra khỏi nhà thôi là toàn bộ xung quanh tối đen như mực,
duy chỉ có ánh trăng phía ngoài đường lớn là sáng vằng vặc, đôi lúc tôi
nghĩ trăng sáng thế này thì còn chăng đèn làm gì cho tốn điện, người dân ở đây quả là tiết kiệm một cách thông minh. Nhưng dù sao thì tôi vẫn sợ bóng tối, túm lấy vạt áo nhăn nhún của Long, tôi lẽo đẽo đi theo anh mò mẫm ra tít tận đường cái, con đường dẫn tới khu thị xã mỗi lúc một tới
gần, không biết là do trời tối hay do xung quanh chẳng còn có ai mà chân tôi cứ đi nhanh thoăn thoắt, thoáng chốc đã vượt cả mặt Long. Lúc chỉ
có hai người, tim tôi như động giật, cứ nhảy tưng tưng còn hơn cả lúc
zẩy đầm trên Mai Lĩnh.
Mặc dù đã gần tám rưỡi nhưng có vẻ khu chợ vẫn còn rất sầm uất, bởi vì nơi đây là khu du lịch nên các
hàng quán vẫn còn rực đèn sáng trưng, tôi nhanh chân lượn lờ hết hàng
này đến quán khác, cái gì cũng thơm, cái gì cũng ngon, nhìn mà chỉ muốn
chảy nước miếng ừng ực. Cứ chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng thì sự hiếu kỳ
cũng kết thúc mà người thì đã mệt lả, không ngờ chỗ tôi dừng chân lại là một hàng khoai sắn nướng, vô tình ngồi xuống đây mà không mua lấy cho
người ta vài củ thì cũng ngại, chẳng những vậy mùi bánh sắn thơm phưng
phức cứ xộc vào mũi tôi, dù có cố bịt mũi cũng không sao cưỡng chế được, tôi bèn liếm môi thèm thuồng như con cún con thèm sữa. Thấy tôi cư xử
kỳ cục như thế, Long cũng khẽ chẹ