
p miệng rồi liền đưa tay vào túi định
rút ví ra theo phản xạ, nhưng khi tay vừa mới xọc vào túi, anh lại ngả
người xuống mò mẫm thêm vài lần nữa, rồi sắc mặt bỗng trở nên kỳ lạ, chỉ cần nhìn cũng biết có chuyện chẳng lành rồi.
- Thôi chết! Mất… mất ví rồi!
Long kêu lên ngắt quãng, mặt tái sầm lại vô cùng lo lắng, tôi ngớ người, liền vội vàng hỏi lại.
- Để đâu mà mất?
- Biết để đâu thì đã không mất! Hỏi khôn thế!
- À vâng… Anh thì thông minh quá nên mới mất ví.
Vốn định dịu giọng an ủi một chút, không ngờ tên kiêu căng này trong
tình huống éo le vẫn còn vênh mặt với tôi được, đã thế tôi đành tặc lưỡi xua tay.
- Thôi, coi như của đi thay người vậy!
Vừa nói, tôi cũng vừa thản nhiên đút tay vào túi, rồi đột nhiên lạnh hết cả người vì cũng không thấy ví của mình đâu.
- Thôi chết rồi! Ví của em đâu rồi!
Long quay lại nhìn tôi, ánh mắt hệt như thay lời muốn nói: “Em có bị thần kinh không hả?”
- Em dùng ví bao giờ mà đòi mất! Bày đặt!
- Ừ nhỉ… Thế thôi chết rồi, khi đi quên không mang theo túi xách rồi, còn mỗi ngần này tiền lẻ thì làm ăn gì!!!
Tôi vừa nói, vừa quýnh quáng vét đi vét lại túi quần của mình, rút cục
cũng chỉ móc ra được có sáu mươi tư nghìn tiền lẻ. Long thấy thế thì mắt liền sáng lên, lộ rõ vẻ mừng rỡ.
- Còn những sáu tư nghìn cơ à? Đủ đi xe ôm về đấy nhỉ!
- Xe ôm? Anh muốn về bây giờ á? Đi bộ đê!
- Nhưng…
- Đừng cãi vì hôm nay em đầy “lước”! Khói bay, anh lèo nhèo là ăn cước. Không phải anh muốn gì là cũng được…
Đang cãi nhau, tôi bất ngờ chuyển sang rap bài “No Say Ben” đình đám
của Leg khiến mặt Long đần thối, khóe miệng anh khẽ giật giật lên vài
cái rồi thẫn thờ quay ngoắt đi.
- Đừng có nói với ai rằng chúng ta từng quen nhau đấy!
Nhìn Long vội vàng bỏ đi, tôi cũng nhanh chóng mua hai cái bánh sắn
nướng rồi thoăn thoắt chạy theo ngay, dù sao tôi cũng có trách nhiệm kéo anh ta tới đây, không thể để anh ta bị lạc được. Lúc đuổi kịp Long cũng là lúc tôi phát hiện ra anh đã bắt đầu lẫn vào đám người đang mải mê
chơi trò nhảy sạp trên những thanh tre di chuyển liên tục, va vào nhau
những tiếng lạch xạch nghe rất vui tai. Lúc đó, Long đang nắm tay một cô gái mặc chiếc váy dân tộc dài đến tận gót chân, trên đầu vấn một chiếc
khăn thổ cẩm, nhìn rất duyên dáng, cô gái cầm tay Long hướng dẫn nhảy
xập xình, trông vẻ mặt họ vô cùng ăn ý. Chẳng hiểu sao lúc đó tự dưng
tôi cảm thấy bực bội vô cùng, miếng bánh sắn trong tay cũng suýt thì bị
bóp nát. Vừa nhìn thấy tôi đang mặt sưng mày xỉa đứng ở bên ngoài vòng
người náo nhiệt, Long liền ngẩng đầu lên rồi vẫy tay gọi tôi lại chơi
cùng, đúng lúc chân anh vừa bị kẹp vào hai thanh tre thì tôi cũng bất
ngờ quay ngoắt người, vội vàng bỏ đi không luyến tiếc. Sau đó tôi vẫn
nghe thấy tiếng mọi người cười nói ở đằng sau, tự dưng tôi thấy mình ích kỉ vô cùng, anh ta chơi vui như thế là chuyện của anh ta, nắm tay ai
cũng là chuyện của anh ta, chỉ thiệt cho cô vợ sắp cưới của anh ta, ảnh
hưởng gì tới mình mà bày đặt bực bội?
Tôi vừa đi, vừa
nhai rau ráu chiếc bánh sắn trong tay, vừa đúng lúc hết cái cuối cùng
thì Long cũng kịp đuổi tới. Mặc kệ anh ta đã đuổi tới nơi, liên tục đi
sát theo sau tôi, với gọi tên tôi nhưng tôi vẫn làm ngơ. Cuối cùng sau
khi kẻ trước người sau lẽo đẽo theo nhau suốt nửa chẳng đường, bỗng
nhiên anh ta vượt lên chặn đường lên tiếng.
- Này! Em làm sao thế?
- Có sao đâu? Ủa! Anh đang chơi vui mà? Ra đây làm gì?
- Đi về. Đi một mình không an toàn đâu.
- Đi với đồ yếu ớt như anh mới không an toàn, mắc công lại còn phải bảo vệ.
- Yếu??? Anh mà yếu???
- Chả yếu! Yếu như con sên!
Hình như tôi đã vô tình đụng vào lòng tự ái của một người đàn ông, thế
nên ngay lập tức, anh ta bất ngờ khụy xuống, quay lưng về phía tôi và vỗ vỗ lên vai nói.
- Mau lên đi! Anh cõng.
Tôi há hốc miệng ra nhìn, may mà chỗ bánh sắn đang nhồm nhoàm nhai khi
nãy đã trôi tuột xuống hết dạ dày, rồi khẽ chau mày đầy nghi hoặc.
- Em tin anh được chắc?
- Có gì mà không tin được?
- Mất lòng tin rồi!
- Thử một lần nữa đi!
Long quay lại, nhìn tôi nài nỉ. Nhìn bộ dạng anh ta lúc này chẳng khác
gì Jerry khi chúi cái mũi ướt át của nó vào mặt tôi, dùng ánh mắt long
lanh rực rỡ nhìn tôi xin vào chăn ngủ cùng, tôi bất giác bật cười rồi
quyết định trèo lên lưng Long, thế nhưng, vừa cố định được một lát, anh
ta lại giả vờ chạng vạng suýt ngã.
- Anh nghĩ là em cần phải giảm cân rồi đấy!
- Có mà anh phải bổ sung thêm canxi ý! Không hiểu to xác làm gì mà 43kg cũng không cõng được!
- 43? Nhìn như thế mà bảo 43? Anh tưởng em 49kg chứ!
- 49 cái đầu anh ý!
Tôi vừa nói, vừa đấm thùm thụp vào lưng Long, mà tôi đấm thật, đấm rất
đau, vì lực ở tay tôi rất mạnh chứ không phải màu mè hoa giấy như mấy cô gái khác, khiế