
yên đánh mày thì mày đã không biết đánh bạn rồi.
- Ây chà! Cái này là bản năng đấy mẹ ạ! Phụ nữ nhà họ Lê là phải đanh đá thế! Đứa nào bắt nạt, đập luôn!
Tôi vừa nói, vừa ha hả cười, cuối cùng lại bị mẹ đập cho một phát vào đầu, răng suýt thì cắn cả vào lưỡi.
- Con không hận mẹ, nhưng con vẫn hận ông ta, mới có hơn nửa năm trôi
qua, mẹ nghĩ là con đã tha thứ được rồi à? Con sống vui vẻ như thế là
con giả vờ đấy! Sao mẹ nỡ bỏ con lại một mình với người con hận như thế
chứ?
Tôi quay sang nhìn mẹ, cắn môi trách móc. Mẹ ngồi im, khẽ co hai bàn chân lại, đưa tay ra ôm lấy đầu gối, gục cằm vào đó
rồi nói.
- Mày tưởng mẹ thì không phải giả vờ à? Tao
phải đeo cái mặt nạ ấy suốt bao lâu nay, cũng là vì không muốn chúng mày phải khó xử. Nhưng bây giờ thì tao hết chịu nổi rồi, cái gì cũng có
giới hạn của nó, việc bỏ đi có phải mẹ mới chỉ nói lần một lần hai đâu?
Tao đã nói là tao làm thật.
- Mẹ trở về đi. Sau này có bất cứ chuyện gì con cũng đứng về phía mẹ. Sao mẹ phải giả vờ cơ chứ?
- Tao không muốn về, tao muốn sống ở đây một mình, muốn nuôi con gà con qué, rồi trồng rau trồng đậu, cứ như vậy cho đến hết đời, vậy là đủ
rồi.
- Mẹ không cần bọn con nữa à?
- Thỉnh thoảng mày lên thăm tao không được à? Dù sao ông ấy cũng là bố đẻ của mày, máu mủ ruột thịt không hận nhau mãi được đâu!
- Còn lâu!
- Không lâu đâu!
Mẹ tôi nói, từng lời rành rọt, nghe chắc chắn như đinh đóng cột vậy.
Tôi ngồi bên cạnh mẹ, lặng im cảm nhận mặt hồ phẳng lặng trong lòng mình đang dậy sóng, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài mặt, rút cục vẫn
cứ ngồi im như tượng, không phản bác. Tôi không biết lời mẹ nói có dựa
trên căn cứ nào không, nếu chỉ đơn thuần là vì máu mủ thì tại sao ông ta nỡ bỏ mẹ con tôi mà đi biệt tăm biệt tích như thế? Đến khi gần đất xa
trời mới dẫn xác trở về? Tôi có thể tha thứ cho con người đó được không? Có thể sống thật lòng với ông ta được không?
Có thật là có thể có ngày đó được không?
Tối hôm đó tôi nằm quay lưng lại phía mẹ, đầu óc mông lung nghĩ về rất
nhiều chuyện trong quá khứ, những ký ức tưởng chừng đã lắng đọng rất sâu dưới tận đáy hồ, nay lại vô tình có người khuấy lên khiến mặt hồ sủi
đầy bùn đất… Những cơn ác mộng từ chín năm về trước cũng dần dần hiện ra trước mắt, khiến trái tim tôi không ngừng co lại ngay cả trong chính
giấc mơ của mình.
Tôi vẫn còn nhớ hôm đó là một ngày
đầu thu, năm tôi mới vào lớp bảy, hôm ấy tôi vừa đi học về, trên tay vẫn còn cầm tờ giấy mời phụ huynh ướt đẫm mồ hôi, giấy mời họp phụ huynh để thông báo học lực và nhắc đóng tiền học kì một. Trong kí ức của tôi,
ngày đen tối nhất không phải là thứ 6 ngày 13 (ngày xui xẻo) mà là ngày
họp phụ huynh định kì. Thường thì sau khi đi họp về, dù muốn hay không
tôi cũng phải xác định tinh thần ăn một trận đòn nhừ tử hoặc nghe những
bài ca không bao giờ quên hàng tháng tiếp sau đó. Lúc này, tôi đang ở
trước cửa phòng mẹ, hai tay cứ xoắn hết cả vào nhau, chần chừ mãi không
dám bước vào, phải mãi một lúc sau, khi tôi đang định đẩy cửa thì đột
nhiên nghe thấy một tiếng hét thất thanh phát ra từ trong căn phòng, khẽ ngó đầu vào nhìn, tôi nhận ra mẹ đang nói chuyện điện thoại. Hình như
mẹ đang nói chuyện với bố, vẻ mặt rất căng thẳng, những nếp nhăn trên
khuôn mặt người phụ nữ mới ngoài bốn mươi không ngừng chau lên rồi lại
trùng xuống, khuôn mặt xám xịt dần trở nên lãnh đạm với những lời nói
chỉ có khí mà chẳng có lực.
“Anh đã nói cuối năm nay sẽ về mà? Em đã thông báo cho họ hàng rồi! Sao đột nhiên lại bảo không về nữa?”
“…”
“Anh nói gì cơ? Bảo em nuôi con để sau này chúng nó phụ dưỡng á? Vậy còn anh? Anh định sống bên đó cả đời à?”
“…”
Đầu dây bên kia dần trở nên im bặt, mẹ tôi cũng bắt đầu lịm đi, những
câu nói gấp gáp dần dần chuyển thành những tiếng khóc nấc không thành
tiếng, chưa bao giờ tôi thấy mẹ khóc ngặt nghẽo đến như thế, có lẽ hình
ảnh này đã xuất hiện nhiều lần sau những cuộc điện thoại lạnh nhạt nhưng mẹ luôn cố giấu. Tôi đứng bên ngoài, hai chân run lên như cầy sấy, đầu
óc căng ra, mồ hôi chảy đầm đìa, tờ giấy trắng với những dòng mực xanh
trên tay đã bị vò nát trong vô thức tự lúc nào. Đúng lúc đó, một tiếng
lạch cạch vô tình vang lên khi tôi động vào tay nắm cửa, chỉ một giây,
mẹ tôi quay ngoắt ra, ném tới tôi một ánh nhìn hung dữ như muốn ăn tươi
nuốt sống, tôi sợ hãi, hai chân cứng đơ không sao chạy nổi. Thường thì
khi đứng trước một nỗi sợ hãi, người ta thường có hai sự lựa chọn- một
là đứng im, hai là bỏ chạy, nhưng trước khi có thể bỏ chạy thì ta vẫn
mất vài giây để đứng im tại chỗ. Bởi trước khi vượt qua được nỗi sợ hãi, ít nhất ta cần một thời gian để vượt qua chính mình.
“Mày lại đây! Mau lại đây! Con súc sinh!”
“Mau gọi thằng bố mày về đây mà đóng tiền học! Tao không nuôi chúng mày nữa!”
Nói rồi, bà lập tức lao như tên bắn về phía cửa đi, đột ngột tóm lấy mớ tóc rối của “con súc sinh” lôi tuột vào