
phòng, sau đó ném mạnh về phía
thành giường, vang lên tiếng “bốp” như khi người ta quăng bowling vậy.
Cảm giác sự tác động từ bên ngoài ập đến quá nhanh, tôi không có đủ thời gian để định thần lại, hai tay chỉ biết đưa lên ôm lấy đầu, giữ chặt
tóc mình mong mẹ không giật nữa, ánh mắt tôi trừng lên nhìn mẹ vẻ uất
hận, như thể muốn nói: “Tôi hận bà! Tôi nhất định không tha thứ cho bà!” nhưng đôi môi thì vẫn nín chặt, tuyệt đối không thốt lên một lời. Từ bé tôi đã là đứa cứng đầu, chưa bao giờ biết xin lỗi, lại càng không bao
giờ chịu nhận sai, mẹ đánh, mặc mẹ, đòn đau đến mấy tôi cũng chịu được,
nhưng trong suy nghĩ của đứa bé gái lúc đấy, mở miệng xin lỗi là nhận
sai về mình, là ôm vào lòng những oan ức không đáng có, là sự nhục nhã
mất thể diện. Tuổi thơ của tôi gắn liền với roi vọt, những trận đòn miên man không có điểm kết thúc, nó có thể diễn ra ở bất kì đâu, bất kì lúc
nào, khi tôi đang húp dở bát canh, khi tôi đang say trong giấc ngủ, điều đó khiến tôi trở nên lì lợm và chai sạn, không còn biết sợ đau là gì
nữa, cũng không còn biết rơi nước mắt vì roi vọt, mẹ càng đánh, tôi càng nhờn đòn, ở nhà mẹ đánh tôi, đến trường, tôi đánh bất kì ai động vào
mình. Có lẽ, ngoài những lời đay nghiến, sỉ nhục của mẹ ra, không còn
điều gì có thể khiến tôi rơi nước mắt. Da dẻ càng sắt đá, trái tim càng
mỏng manh, lòng tự trọng cao vời không cho phép tôi gục ngã. Vậy mà giờ
đây, trong giây phút này, tất cả mọi thứ mà tôi sợ hãi đều đổ ập lên đầu tôi một lúc, bố ngoại tình không về, mẹ trút hết cơn giận giữ lên đầu
tôi bằng đòn roi xác thịt, vừa tát túi bụi, vừa dấn đầu tôi vào tường,
đập bùm bụp. Giây phút đó tôi đã choáng váng đến nỗi không thể biết
trước được tường sẽ nứt trước hay đầu tôi sẽ vỡ trước, nhưng tất cả
những gì mà tôi có thể làm lúc ấy là đưa hai tay lên giữ chặt đầu mình,
hai bờ môi mím chặt, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két đầy uất ức,
những giọt nước mắt chỉ mới chớm rơi đã vội vàng chảy ngược trở lại.
Ngày bé tôi chưa từng khóc trước mặt bất kì ai, ai cũng nói rằng tôi
quá lì lợm và ngang bướng, mẹ đánh như thế chỉ cần khóc lóc van xít chút xíu, chẳng có ba mẹ nào lại không động lòng, nhưng tôi kiên quyết không chịu, nước mắt tượng trưng cho sự hèn nhát và yếu đuối, chỉ có kẻ thua
cuộc mới khóc lóc đầu hàng. Tôi thà cắn răng chịu đựng, tự thuyết phục
mình: “Cố nhịn đi, để dành đêm về chỉ có mình mày, một mình mày khóc sẽ
chẳng ai biết.” Vậy là đêm nào cũng vậy, tôi cố trốn vào một góc trong
kho ở chân cầu thang, chui tít vào tận sâu bóng đêm, lẳng lặng rơi phẫn
uất, nén vào lòng những tâm sự chẳng thể giãi bày cùng ai, tôi không dám kể với bạn bè, chúng đều có bố mẹ đầy đủ, mỗi lần sang nhà bạn chơi tôi đều thấy vô cùng ghen tị. Mẹ cái Hoa có thể nhẹ nhàng hỏi nó rằng: “Hôm nay con muốn ăn gì? Con xem, chiếc váy này đẹp không?” còn mẹ tôi thì
sẵn sàng đạp đổ cả bát cơm trộn canh trong khi tôi đang húp dở rồi lại
bắt tôi nhặt lên ăn tiếp. Tất cả những điều đó tôi đều không dám kể cùng ai, tôi sợ xấu hổ, sợ bạn bè chê cười, sợ hơn nữa là sự thương hại, tôi sợ phải nhục nhã.
Thế rồi chín năm sống trong địa
ngục cứ trôi qua như thế, từng ngày nặng nề, mỗi phút trôi qua yên bình
đều kiến tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi bắt đầu làm quen với bóng đêm, tập
lắng nghe tiếng bước chân của mẹ vang lên lạnh lùng khi đêm xuống, tiếng roi vụt vun vút xuống cơ thể bé nhỏ đang nằm co quắp trên chiếc giường
xập xệ, đầy máu và nước mắt xen lẫn những nhịp thở thoi thóp không đều
đặn. Tuổi thơ trong tôi là những chuỗi ngày kinh hoàng với những đêm
hoang mang chìm trong ác mộng kéo dài triền miên, đã có lúc tôi tự nhủ,
khi tôi lớn lên, nhất định tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền, nhất định rời xa sự chi phối của mẹ. Nhưng rồi từng ngày trôi qua, nỗi uất hận trong
“con súc sinh” ấy cũng dần biến mất, thay vào đó là những ý nghĩ đơn độc tự an ủi bản thân: “Nhờ đòn roi của mẹ mà con trở nên mạnh mẽ, những
vết sẹo chảy dài trên cơ thể nhắc tôi không bao giờ được quên.”
Giả như bạn bị cuộc đời của chính mình dìm dập, một là bạn để mặc số
phận cho dòng đời chèo kéo, hai là bạn phải đạp lên nó mà sống, buộc
phải sống ngẩng cao đầu. Đừng đem những “định mệnh hay số phận” để làm
lý do cho một cách sống yếu hèn. Mỗi con người đều có một cuộc sống của
riêng mình, nhưng tự mình chèo lái được nó hay không lại phụ thuộc vào
bản lĩnh của bản thân, chỉ có những người bản lĩnh không vững vàng mới
để cuộc đời mình bị cuốn theo dòng xoáy tối tăm của xã hội. Tin tôi đi,
định mệnh nằm trong bàn tay mình, đường chỉ tay chính là thứ dễ biến đổi theo thời gian nhất. Bạn biết vì sao nó biến đổi không? Chính là vì bản thân bạn.
Tôi có một bàn tay không đẹp, mà thật ra
tôi không muốn nói rằng nó rất chai sạn và xấu xí, đường chỉ tay của tôi cũng không có gì đặc biệt, tất cả những người xem tướng cho tôi từ
trước đến nay đều nói cuộc đời tôi không có gì may mắn, không có quý
nhân phù trợ, từ bé đến lớn muốn thành công ắt phải dựa vào bản thân
mình. Trước nay tôi chưa từng là người mê tín, nhưng đứng trước những
lời n