80s toys - Atari. I still have
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325314

Bình chọn: 9.5.00/10/531 lượt.

vì buổi trưa và buổi tối đều phải về sớm để nấu cơm cho Quân ăn, ăn cơm xong thì thằng Quân sẽ phải lo rửa bát, một tuần có bảy ngày thì tôi dọn nhà bốn ngày, nó dọn ba, cứ phân chia nhau thế mà làm. Ban đầu tôi còn bì tị: “Tại sao lúc nào con cũng phải làm hơn nó? Con
còn phải đi làm cơ mà?” thế nhưng dần dà rồi cũng quen, cứ tự an ủi:
“Mình là cô Mị, quanh năm rúc đầu trong xó bếp như con rùa già.” thế là
an phận.

…..

Vào một ngày nọ, cô Mị
bỗng dưng thấy buồn, bởi vì cô ta nhớ tiểu đệ của mình, thế là cô ta
đành mò lên tầng tum, hí hoáy tìm cách trèo lên trên sân thượng- nơi yên bình duy nhất thuộc về cô ta. Thế nhưng, khi chân Mị vừa mới một bước
dẫm lên đốt thứ nhất của chiếc cầu thang gỗ dặt dẽo, nó bỗng kêu “cót
két” một tiếng, cô liều mình, bước lên đốt thứ hai, chiếc cầu thang đã
mục rữa do kiên cường hứng chịu mấy trận mưa ào ạt từ đợt bão đầu hè có
vẻ như đã không còn sức khỏe để chịu đựng đôi chân to như cột đình của
Mị, cuối cùng đành lung lay hết mực đuổi cô xuống. Mị sợ quá! Liền luống cuống nhảy xuống ngay lập tức, may mà thang vẫn còn nể “tình nghĩa” bấy lâu nên chưa đổ sập vào người cô.

Chiếc thang già nua cuối cùng cũng không còn đủ độ cứng cáp để chiến đấu với thời gian và
giông bão, Mị đành bất lực, đứng ngẩng mặt lên nhìn mép sân thượng bé
nhỏ của mình đang lấp ló ở trên cao, nuốt nước bọt ừng ực. Đúng lúc đó
bố của Mị lại xuất hiện, hình như ông vừa mới thắp hương xong, thấy cô
con gái cứ đứng thần người ra cạo cạo chiếc thang đã cũ kĩ, ông liền
hỏi: “Làm sao con khóc?”, Mị thút thít trả lời: “Thang của con bị ‘người ta’ làm mục mất rồi!” Thấy vậy, bố liền xoa đầu cô rồi cười hiền từ,
nói bằng giọng lạc quan, “Đợi đấy! Ta sẽ sửa cho con!” Vậy là chỉ gần
một tiếng sau, dưới bàn tay tài hoa đầy màu nhiệm của bố, chiếc thang cũ kĩ của Mị đã được dựng lên như cũ, cô hồi hộp bước lên từng bước, lo
lắng bất an nhưng những tiếng “cót két” dường như đã sợ hãi mà bỏ cô đi
rất xa rồi. Mị sung sướng quá, liền vừa hì hục trèo, vừa không quên
ngoái xuống cám ơn “người cha già đáng kính”. Lúc đã ngồi yên vị trên
sân thượng nhỏ bé đầy sỏi đá, những chỗ trũng vẫn còn ngập nước khiến cô không thể nằm soải ra, nhưng Mị vẫn không ngừng cười tủm tỉm, nghĩ về
lúc bố cặm cụi đóng lại chiếc cầu thang cho cô, cô bỗng nhiên liên tưởng đến một “anh chàng thợ mộc tài hoa” nào đó…

Quá khứ
khẽ lướt qua như một cơn gió chỉ ve vuốt trên ngọn cây, thoáng chốc đã
tan biến tận phương trời nao… Cô lặng người nhìn mây trời, chợt nghiệm
ra một điều như chân lý, “Ông trời ban cho phụ nữ một trái tim toàn vẹn, nhưng lại quên mất không cho họ một đôi tay và bờ vai vững chắc. Chính
vì vậy mà người đàn ông mới sinh ra để cho họ gửi gắm và dựa dẫm cả
đời.” Cô nghĩ thế, và bỗng dưng lại nhớ tới mẹ, chân lý trên dường như
cũng bắt đầu sứt mẻ một tí, vì chân lý này chả phù hợp với mẹ cô chút
nào cả! Bà là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, bà có cả một bờ vai lẫn
đôi tay vững chắc, bởi vậy nên bà mới có thể thay chồng vừa làm bố, vừa
làm mẹ cho hai đứa con thơ trong suốt mười tám năm ròng rã. Lâu dần, cô
lại thấy mẹ giống người bố, còn bố thích hợp làm người mẹ hơn, bởi bố cô tính hiền hòa, dĩ hòa vi quý chứ không nóng nảy như mẹ. Mẹ cô lúc tức
lên thì rất đáng sợ, tiếng bà gầm lên khiến bố cũng phải khóc thét, bởi
vậy mà bố hay gọi mẹ là “sư tử Hà Đông”, điều này Mị hoàn toàn đồng ý,
không buồn phủ nhận. Nhưng nay “sư tử Hà Đông” cũng đã về với khu rừng
Hòa Bình quy ẩn rồi, chỉ còn lại bố hiền lành ở lại chăm sóc hai đứa con đã lớn tướng, ông chắc chắn không vất vả bằng mẹ, nhưng sự trở về của
ông… cơ hồ cũng có thể coi như là một chuyến du lịch nghỉ ngơi dài hạn
đối với mẹ.

Vào một buổi tối giữa tháng sáu, tôi hẹn chị Trâm ra trà chanh Chợ Gạo
ngồi đạm đạo, dạo này khi không còn điên cuồng lao vào trò chơi tình ái, tôi lại bắt đầu quay trở về quỹ đạo sống cũ, dành thời gian cho bạn bè, gia đình và công việc nhiều hơn. Trong số những người bạn thân của tôi
hiện tại thì chị Trâm là người có cùng sự tương đồng với tôi nhiều nhất, về hoàn cảnh gia đình cũng như những va chạm trong cuộc sống. Thỉnh
thoảng khi có thời gian rảnh, tôi vẫn phải dành ra ít nhất một lần trong tuần để đi lượn lờ với chị, thế nên chuyện tình cảm của tôi, chị ấy
cũng nắm bắt khá rõ. Đã hơn một tháng trôi qua, tôi không còn ủ rũ nữa,
mà thật ra tôi cũng chưa bao giờ tỏ ra buồn rầu trước mặt mọi người, tôi sống với nụ cười, cho dù nó có hơi giả tạo.

Tối hôm
ấy hai đứa ngồi nhâm nhi đĩa hướng dương được đặt ngay ngắn trên chiếc
ghế nhựa màu xanh quen thuộc của quán trà chanh bên lề đường, vừa cười,
vừa nói về chuyện tình yêu giời ơi đất hỡi. Thế rồi, bỗng dưng chị Trâm
lại chìm vào suy tư, sau một hồi thì đột nhiên buột miệng hỏi tôi.

- Mai này! Chia tay Long em không buồn à?

- Bắt đầu từ bao giờ mà đòi chia tay?

- À…

Chị Trâm khẽ “À” một tiếng, tiếng “À” nghe thì cảm tưởng như có vẻ
hiểu, nhưng thực chất lại chẳng hiểu cái gì hết. Bởi những tâm tư thầm
kín tôi vẫ