
Trong giây phút đó, anh cũng nhìn tôi như ngây
dại, vẻ đờ đẫn hiện ra rõ rệt trong ánh mắt của cả hai, sau một hồi lâu
im lặng, bỗng, Lâm hồ hởi lên tiếng.
- Mai! Đi mau thôi kẻo muộn!
Tôi như bừng tỉnh trước tiếng thúc giục của Lâm, giả vờ luống cuống lục lại túi đồ trong giây lát, xong đâu đấy mới liền vội vàng trèo lên xe
Lâm. Kể từ lúc đó, ánh mắt tôi vẫn không hề dời khỏi người con trai đang cầm cuốn sách dày cộp trên tay kia, tôi không biết anh bắt đầu tập thói quen đọc sách từ khi nào, chỉ biết, khi đôi tay tôi đang đưa lên, cố
tình chạm vào eo của Lâm và khẽ siết chặt nó lại, đôi mắt anh bỗng nhắm
nghiền.
Chúng tôi không thể yêu nhau, cũng không còn
đường quay lại với nhau được nữa. Chẳng phải chỉ còn hai tháng nữa là
anh đã chính thức thành người đàn ông có vợ rồi đó sao? Bởi vậy lúc này
đây, nếu có thể, xin anh… hãy hận tôi… càng nhiều càng tốt.
Trong giây lát, chúng tôi nhanh chóng dời điểm nhìn khỏi nhau, rồi thờ ơ lướt qua nhau, không chào hỏi, không va chạm, hệt như hai người xa lạ,
hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nhau. Cảm giác lúc đó,
chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: “Vỡ nát!”
“Đó có phải là Long không?”
Ngay khi chúng tôi vừa đi
khuất tầm mắt của Long, tôi liền vội vàng buông tay ra, lúng túng nói
lời xin lỗi, nhưng Lâm lại có vẻ tiếc nuối. Đối diện trước câu hỏi của
anh ấy, tôi chỉ cắn môi im lặng, nhưng cũng khẽ gật đầu. Tối hôm ấy trở
về nhà, Long lại bất ngờ nhắn tin, đã lâu lắm rồi anh ấy không nhắn tin
cho tôi, cụ thể tin nhắn cũng chỉ gọn lỏn như thế này.
“Em quay lại với Lâm rồi à?”
Cùng một ngày, hai câu hỏi, đến từ hai người khác nhau, nhưng đáp án lại chỉ có một.
“Vâng, đúng vậy!”
Cùng một đáp án đó nhưng rõ ràng trong hai người bọn họ đều nhận lại
hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau, nhưng tôi biết, cảm giác của Lâm vẫn
dễ chịu hơn rất nhiều, vì đó chỉ là một câu nghi vấn, khi mà kết quả đã
mơ hồ ở trong tay, chỉ cần tôi xác nhận. Còn đối với câu hỏi của Long,
sau khi tôi trả lời, anh ấy vĩnh viễn rơi vào im lặng, hoàn toàn không
bao giờ liên lạc lại với tôi nữa.
Kể từ ngày kết thúc
“mối quan hệ anh em” với Long, tôi bắt đầu từ bỏ thói quen đi tập thể
dục quanh hồ Hồ Đắc Di, nhưng hôm nay tôi lại vô thức lặp lại thói quen
bằng cách thơ thẩn lạc bước quanh vòng hồ nhỏ bé ấy, vừa đi, vừa mang
tâm trạng vô cùng hoang mang, vừa sợ gặp, lại vừa lo sẽ không gặp. Cuối
cùng đi hết một vòng hồ mà vẫn không thể “vô tình” gặp anh ấy, trong
lòng tôi bỗng dậy lên chút tiếc nuối. Trên đường về, khi đi qua khu nhà
của Long, tôi bất ngờ nhìn thấy Tom đang đuổi theo một quả bóng, đã lâu
lắm rồi tôi không gặp Tom, vừa thấy nó, tôi liền huýt sáo gọi vang trời. Thế nhưng, tiếng huýt sáo của tôi không những chỉ thu hút sự chú ý của
Tom, mà còn vô tình đánh động đến người chủ của nó, lúc anh ta bất ngờ
xuất hiện đằng sau Tom, tôi đứng tim gần chết, cả người cứ cứng đờ,
không sao nhúc nhích nổi.
Đôi chân như đang bị bọc bê
tông chỉ muốn vùng ra chạy trốn, nhưng đúng lúc vừa mới lùi lại được vài bước, đương định bỏ chạy thì Long đã nhanh như cắt tóm lấy tay tôi, ghì chặt tôi vào tường, hỏi như quát.
- Em thật sự đã quay lại với anh ta rồi sao? Mới có hơn một tháng, em nói xem!
Tôi cố gắng nghiêng đầu sang một bên, nhìn về khoảng không xa xăm, hết
sức tránh ánh mắt đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sống của Long. Bàn tay
anh ấy đang siết rất chặt lên đôi vai tôi, cả người tôi nhũn ra, sợ hãi
vô cùng. Can đảm lấy hết sức bình sinh, tôi cố bình tĩnh nói.
- Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Can gì tới anh đâu? Anh này, anh sắp lấy vợ rồi đấy!
Giọng tôi buông ra rất nhẹ, Long không phản ứng gì, chỉ thấy hai bàn
tay anh ấy bất giác nới nhẹ ra một chút, tôi vội vàng vùng ra, cố gắng
tìm lấy chốn an toàn. Sau khi tôi thoát khỏi Long, đôi tay anh liền từ
từ buông thõng xuống, bặm môi suy nghĩ điều gì đó, rồi cũng quay sang
nói rất từ tốn với tôi.
- Anh và cô ấy nhất định sẽ không kết hôn, em không thể một lần đứng về
phía anh sao? Sự can đảm của em đâu rồi? Em trở nên hèn nhát từ lúc nào
thế?
Đứng trước ánh mắt như xoáy sâu vào tâm can của
Long, tôi bất ngờ cứng họng, chỉ khẽ nuốt khan một tiếng. Sau khi suy
nghĩ thông suốt, tôi lại nói tiếp.
- Anh không thương mẹ anh à?
- … (im lặng)
- Bệnh tình của bà ấy, chắc anh hiểu rõ. Bà ấy chỉ có duy nhất một đứa con trai, anh đừng biến em thành kẻ ích kỉ độc ác chứ?
Tôi vừa nói, vừa giương ánh mắt đã khô cạn nước mắt lên nhìn anh ấy,
nói ra lời này khiến tôi chỉ muốn tự lấy dao đâm vào họng, nhưng không
sao kìm lại được, cuối cùng cũng khiến Long thất vọng tột độ. Sau khi
tôi dứt lời, mọi thứ lại một lần nữa chìm vào im lặng, sự im lặng đến
đáng sợ. Cuối cùng, không thấy Long định nói gì nữa… vẫn là tôi dứt áo
ra đi trước… để lại sự im lặng đến cô quạnh trong mắt anh ta.
Tôi vội vàng quay lưng bước đi, bước chân càng lúc càng trở nên