
gần hai tháng nhưng mỗi lần nhìn
thấy Long tôi đều cảm thấy lo lắng đến bất an như thế này. Y như rằng,
linh tính của tôi chẳng sai, tiếng kéo ghế cái “xoạch” bất ngờ vang lên
rất mạnh từ phía sau, rồi người đàn ông ấy đột nhiên đứng dậy, bước rầm
rập về phía chúng tôi, nhìn tôi như ăn tươi nuốt sống rồi nắm chặt lấy
bàn tay đang cầm dở thìa kem của tôi, lôi tôi đi xềnh xệch. Lúc đó, Lâm
chỉ kịp đứng bật dậy, nhưng thấy tôi vội xua tay, anh ấy lại khựng lại,
tạm thời không có hành động gì tiếp. Tôi bị Long lôi đi một cách thô bạo và khổ sở, mặt mũi tái mét gắng sức kéo tay Long lại trước khi bị anh
ta kéo ra màn mưa đang tuôn xối xả như ma trận kia, may mà nhà hàng này
rất lịch sự, trước khi khách ra về họ còn chuẩn bị sẵn áo mưa giấy cho
khách, đặc biệt là khách quen. Thấy thế, tôi liền bảo Long đứng lại để
cho tôi mặc áo mưa, rồi cũng tiện tay nhét cho anh ấy một cái, bao nhiêu hùng hổ cũng vì thế mà bay đi mất. Long đứng đờ người ra một lát, rồi
giả vờ ho hắng.
- Lằng nhằng!
- Ờ! Không mặc vào đừng hòng ra ngoài!
Vậy là kẻ cứng đầu ấy cuối cùng cũng đành phải hậm hực mặc chiếc áo mưa giấy màu xanh da trời sau một hồi đứng im như trời trồng. Ngay sau khi
nhét vừa cái áo mưa vào người, tôi và Long lại cùng nhau thít chặt chiếc dây chun để bịt kín một vòng quanh đầu, cuối cùng cả người chỉ còn hở
ra đúng cái mặt hình oval trông như cây nấm, nhìn ngớ ngẩn không tả nổi. Đứng dưới mưa bây giờ là hai cây nấm, một cây vừa cao, vừa gầy, màu
xanh lét, nhìn là đã không muốn ăn, còn một cây vừa béo tốt, vừa hồng
hào, lại còn lùn tịt, nhìn đã biết là nấu rất ngon, hai cây nấm đứng
hứng mưa tầm tã một cách khổ sở vì ý đồ của một kẻ điên rồ nào đó, khiến cho biết bao nhiêu người đang đi phải ngoái lại nhìn với ánh mắt thương hại xen lẫn khó hiểu. Tôi xấu hổ đến nỗi chỉ muốn ôm mặt khóc, tại sao
đứng ở đâu không đứng lại phải đứng ở giữa đường giữa chợ, khi mà mưa
đang trút như muốn xé toạc cả mặt mũi ra thế này!!!
Thấy tôi chuẩn bị mếu máo, Long lại gằn giọng.
- Nín!
- Ứ nín! Hu hu hu! Đồ dở hơi! Anh quên em ghét mưa à!
Cây nấm hồng đứng giữa cơn mưa như đang giăng kín cả đất trời, hứng
trọn bão táp, tưởng chừng như sắp bật tung rễ mà bay theo đám lá đang
rơi xào xạc kia, tiếng người chạy trong cơn mưa lạch bạch, tiếng xe cộ
hối nhau inh ỏi, tiếng sấm nã đinh tai nhức óc khiến tôi cảm thấy vô
cùng kiệt sức, ngay đến việc cử động trong chiếc áo mưa mỏng manh này
cũng thấy thật lùng bùng vướng víu, tôi vừa mếu, vừa gào lên vào mặt anh ấy. Thế mà anh ấy lại còn cười.
Long thấy tôi khóc
rưng rức thì chợt bật cười, anh ta ngửa mặt lên trời, cười ha hả như
muốn chứng minh cho thiên hạ thấy rằng mình đã thắng, cười như một tên
tâm thần khiến tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho bớt xấu hổ, rồi đột nhiên anh ta cúi mặt xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi, hai tay đặt lên chiếc áo
mưa xộc xệch của tôi, nghiêm giọng nói.
- Hãy dừng lại đi!
- Muốn em nín hả? Vào nhà thôi!
Tôi vừa ngây mặt nói, vừa thản nhiên vùng vằng chạy ngay vào nhà, nhưng
Long nhanh chóng bắt được, liền kéo tay tôi lôi tuột trở về vị trí cũ.
Anh ấy nói.
- Đừng im lặng nữa. Anh thua rồi! Anh
không thể im lặng hơn được nữa. Em có biết hơn một tháng nay anh cảm
thấy như thế nào không?
Long nói mà như hét vào mặt
tôi, thật ra anh ấy hét cũng phải, nếu anh ấy không hét thì chắc tôi
cũng chẳng nghe được tiếng gì trong vô số những tạp âm xung quanh này.
Nghe xong, tôi liền cúi mặt xuống, né tránh ánh mắt như dò hỏi, mãi một
hồi lâu sau mới chần chừ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh mà nói.
- Vậy anh nghĩ em cảm thấy thế nào? Anh đã bao giờ thử nghĩ chưa?
- Vậy chúng ta làm lại từ đầu đi!
- Làm lại cái gì? Đã bao giờ bắt đầu đâu mà làm lại!
- Vậy bây giờ bắt đầu!
- Nhưng… m…à…
Tôi còn chưa kịp nói dứt lời thì cây nấm xanh đã bất ngờ đột ngột cúi
xuống, tóm chặt vai tôi kéo sát vào lòng anh ấy, rồi nhanh như cắt bịt
miệng tôi lại bằng một nụ hôn ngọt ngào và ướt át. Trong giây phút đó,
điều duy nhất mà tôi có thể làm được chỉ là mở to mắt, lúng túng nhìn
mọi thứ xung quanh trong khi Long đã nhắm chặt mắt lại từ lúc nào, gót
chân phía sau còn hơi kiễng kiễng lên một chút nữa, mặt tôi đỏ bừng, đôi tay đang buông thõng cũng vô thức chạm nhẹ vào eo anh ấy, nắm chặt.
Huhm… Vị dâu, vị sô cô la, vị kem tươi, vị sữa dừa, vị mặn của nước
mắt, vị ngọt ngào của bờ môi, vị ướt át mát lạnh của cơn mưa đầu hạ… tất cả đều như đang quyện vào trong giấc mơ có thực này. Tôi cứng đờ người
trong giây lát, rồi cũng dần dần thả lỏng mình, cảm tưởng như bản thân
đang lạc vào một câu chuyện cổ tích, nơi có nấm hồng và nấm xanh đang
đứng ung dung hôn nhau giữa cơn mưa như ngập đường ngập lối, mặc kệ lúc
nào thì nước mưa sẽ cuốn họ trôi xa… Tôi còn biết, ở phía sau tấm kính
như vô hình kia, có một người đàn ông đang đứng lặng người, hai tay đút
vào túi, đau xót nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, câm lặng không n