The Soda Pop
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325245

Bình chọn: 10.00/10/524 lượt.

gấp
gáp, may sao cuối cùng cũng trốn được vào một con ngõ nhỏ, đôi chân như
đã mềm nhũn liền lập tức ngồi thụp xuống, đưa hai bàn tay run rẩy lên
bịt kín lấy những tiếng nấc ầng ậc đang phát ra nơi cổ họng… lại một lần nữa tôi không thể ngăn nổi nước mắt trào ra. Hiện thực sao lại tàn nhẫn đến vậy…

…………

Long là một người
không thích thể hiện mình kể cả ngoài đời lẫn trên mạng, bởi vậy,
facebook của anh ấy hoàn toàn là một ngôi nhà hoang hẻo lánh, giả như
sau một tháng bạn quên không vào facebook anh ấy thì một tháng sau tất
cả vẫn chẳng trôi đi đâu cả, mấy cái status vẫn y như vậy, chắc cả tháng anh ấy mới up được một hai cái status hoặc ảnh của Tom (ảnh của bản
thân thì tuyệt nhiên không có). Có một lần, vào hai tháng trước, tôi đã
từng nói với Long như thế này: “Đệ để facebook làm cảnh à? Ít ra một
ngày cũng phải viết được một cái status để cho huynh biết đệ đang làm
gì, nghĩ gì chứ?” Thế mà anh ấy lại gạt đi, “Viết làm gì, viết nhiều gái nó bu vào đuổi đi không xuể, phiền lắm!” Nghe xong tôi liền chạy ngay
vào phòng vệ sinh. Ọe ọe!

Vậy mà khoảng hơn một tháng
trở lại đây, chính xác là kể từ ngày chúng tôi “chia tay”, facebook Long như trở thành một ngôi nhà ở trung tâm thành phố với tấp nập người qua
lại, tuy nhiên, “vị hàng xóm” khiến tôi ngứa mắt nhất vẫn là Ly, kể từ
lần bị Long thả chó ra đuổi cho tới giờ cô ta vẫn không ngừng đeo bám
anh ấy, bất kể ngoài đời hay trên mạng. Thật không thể chịu nổi!

Tôi không biết có phải là do ảnh hưởng từ lời góp ý lần trước của tôi
không mà bây giờ Long thường xuyên cập nhật status đến thế, mỗi ngày anh ấy phải viết ít nhất là năm cái, sáng làm gì, trưa ăn gì, tối xem phim
gì, một ngày sống như thế nào, cho chó đi dạo, cho chó tắm ra sao… blah
blah… Song song với Long, tôi cũng làm y hệt vậy. Tôi có cảm giác như là chúng tôi đang cố tình viết status để ngầm thu hút sự chú ý của nhau,
mặc dù biết người kia có thể đọc, cũng có thể không, nhưng không bao giờ để lại comment hay thậm chí là một cái like. Bởi vậy mà dạo này tôi
thường có một thói quen mới khi online facebook- đó là lặng lẽ vào “nhà” của anh ấy, đọc tất tần tật mọi thứ diễn ra trong ngày của anh ấy, rồi
lại lẳng lặng đi ra, không để lại bất cứ dấu tích nào. Không hiểu sao
tôi cũng có cảm giác như Long đang làm vậy với tôi, bởi một vài lần, khi tôi vừa mới đọc một dòng status tâm trạng tại một page nào đó mà Long
chưa từng là thành viên, sau đó hai giây, Long cũng lập tức like cái
status ấy. Hừm! Chuyện này thật đáng ngờ! Là tôi hoang tưởng hay thực sự facebook của mình đang bị theo dõi?

Nhiều lúc, ngồi
thơ thẩn ngắm mấy cái ảnh mới của Tom, hình cậu chủ chỉ được chụp nửa
cái tay, hay nửa cái áo phông lấp ló màu xanh tím than hiện lên trên góc bức ảnh cũng đủ khiến tôi thỏa mãn. Im lặng không có nghĩa là ngừng
quan tâm, đơn giản chỉ là tôi chuyển sự quan tâm của mình sang chế độ
thầm lặng, chỉ vậy thôi cũng đủ lấp đầy nỗi cô đơn trong lòng tôi rồi.

…………………..

Đầu tháng bảy, mưa rào.

Một buổi chiều đầu tháng bảy, khi tôi và Lâm đang đi dạo quanh hồ Tây
thì trời bất chợt đổ mưa, những cơn mưa đầu hạ cứ chợt đến chợt đi không báo trước như thế, có xem dự báo cả ngàn lần cũng chẳng ích gì. May
thay, Lâm vội vàng tấp ngay được vào một quán kem tươi ở ngay gần đấy,
lúc hối hả chạy vào tránh cơn mưa, tôi vẫn chưa nhận ra đây là quán kem
mà trước kia tôi và Long hay tạt vào ăn khi đi dạo, sau khi định thần
lại, tôi mới ngớ người… đứng đờ ra một lúc.

Thấy tôi cứ đứng ngẩn ngơ không chịu chọn chỗ ngồi, Lâm liền kéo tay tôi lại gần một bàn gỗ trắng xinh xắn ngay kề cửa kính, gọi cho tôi một kem sữa dừa socola và một kem chocolate dành cho anh ấy. Nhận lấy cốc kem,
tôi khẽ cười, nụ cười như bừng tỉnh khi hương sữa dừa quyện với socola
như một bản hòa tấu tuyệt vời đang xướng lên trên đầu lưỡi, tôi sung
sướng gọi tiếp mấy cốc liền rồi vừa ăn, vừa ung dung ngắm mưa, vô tình
không nhận ra vị khách quen cũng mới bước vào, người ngợm ướt như chuột
lột.

- Còn bàn nào trống không?

- Còn một bàn anh ạ!

- May quá!

Anh ấy vừa nói, vừa đứng rũ tóc thật ngầu rồi nhanh chóng bước theo
hướng chỉ dẫn của cậu nhân viên trẻ tuổi, đi thẳng về phía chiếc bàn
trống ở ngay sau lưng tôi. May mà nó ở ngay sau lưng tôi. Lúc anh ấy
bước qua tôi, lạnh lùng, thờ ơ, hệt như một hồn ma vô cảm vậy, khiến tôi có cảm giác lạnh hết cả gáy. Sau đó thì tiếp tục là những tia băng kiếm cứ thế liên tục chằm chặp chĩa thẳng vào lưng tôi, khiến tôi không sao
nuốt trôi được trong suốt cả tiếng đồng hồ, cả người cứng đơ, đổ mồ hôi
hột. Kể từ lúc Long xuất hiện, tôi bỗng nhiên đánh mất vẻ bình tĩnh vốn
có của mình, cứ ăn được một miếng lại khẽ nuốt khan một tiếng, vô tình
trong lúc lúng túng lại làm rây kem lên khóe môi của mình, thấy thế, Lâm liền bất ngờ ngồi nhổm dậy, dùng ngón tay cái hớt đi chút kem đang
vương trên môi tôi.

Trời ơi! Long đang ở đằng sau đấy! Lâm ơi là Lâm!

Không hiểu sao dù đã “chia tay” nhau