
iệc để tôi phụ trách một kế hoạch thu mua rất lớn của công ty. Kế hoạch này vốn do Tưởng Nam đích thân phụ trách, nhưng giờ chị phải đi nên ủy
thác lại cho tôi. Đám người ít ngợm nhiều trong phòng nghe xong đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi biết bọn họ đang nghi ngờ sự trong sạch giữa tôi và Tưởng Nam, bởi kế hoạch thu mua này là một hạng mục vô cùng, vô
cùng béo bở.
Cuộc họp kết thúc, Tưởng Nam gọi riêng tôi vào phòng làm việc. “Tiểu Triệu!” Chị ngồi bên bàn làm việc, tay chống mặt, nói:
“Chị mệt quá!”
“Là vì chuyện của Đá Nhỏ ạ?” Tôi biết chỉ có chuyện Đá Nhỏ mới có thể khiến Tưởng Nam thế này.
Thằng bé đã bị đưa ra nước ngoài. Tưởng Nam đỡ đẫn nhìn vào chiếc máy tính
trên bàn: “Cố Minh Hạo hành sự quá nhanh, anh ta biết sớm muộn gì chị
cũng sẽ giành Đá Nhỏ với anh ta...”
“Nhanh vậy sao?” tôi hỏi.
“Ừ!” Tưởng Nam nói: “Anh trai và chị gái Cố Minh Hạo đều đang ở Singapore, chị nghĩ có thể anh ta đã đưa Đá Nhỏ sang bên đó.”
Tôi im lặng nghe, Tưởng Nam nói tiếp: “Làm xong thủ tục chị sẽ bay ngay
sang Singapore tìm Đá Nhỏ, kế hoạch thu mua kia cậu phải hết sức để tâm
đấy!” Chị nhìn tôi, ánh mắt đầy tin tưởng. Lòng ấm áp, tôi nghĩ mình
chắc hẳn là người duy nhất Tưởng Nam có thể tin tưởng được ở công ty
này. Hoặc có lẽ, trên đời này, người duy nhất Tưởng Nam có thể tin tưởng chỉ có mình tôi.
Lại nói đến kế hoạch thu mua lần này thực ra đã phải đưa ra đề án từ lâu, Tưởng Nam cũng chính vì nó mới tới công ty
chúng tôi. Trước khi chị đến, trưởng phòng Thu mua cùng một nhân viên
trong phòng vì vướng vào vụ này nên mới bị mất ghế. Hàng thu mua là linh kiện nguyên vật liệu cho nhà máy trực thuộc công ty, lượng nhu cầu hàng năm rất lớn, kim ngạch cũng rất cao. Từ lần xảy ra chuyện trước, sau
khi Tưởng nam về đứng đầu phòng Thu mua, chị rất cẩn thận với kế hoạch
này, đã mua thử ở vài nhà cung cấp nhưng vẫn chưa quyết định ai sẽ trở
thành đối tác của công ty chúng tôi. Đến giờ cần phải đưa ra quyết định
thì Tưởng Nam lại giao hết cho tôi nhiệm vụ khảo sát nặng nề. Tôi đương
nhiên không có quyền quyết định chọn nhà cung cấp nào, nhưng hoàn toàn
có thể gây ảnh hưởng tới kế hoạch thu mua lần này.
Tưởng Nam đi
rồi, tôi liền bắt tay ngay vào kế hoạch, vì sự tín nhiệm của chị nên tôi cũng khá tập trung vào nhiêm vụ lần này. Giờ nào phút nào trong đầu
cũng chỉ nghĩ đến chất lượng sản phẩm của bên cung ứng có đủ tốt không,
giá cả đã đủ thấp chưa, uy tín của họ thế nào vân vân. Tôi hết đọc tài
liệu Tưởng Nam để lại, lại đi đàm phán với đại diện nhà cung cấp, thậm
chí còn làm vài chuyến thị sát ngắn tới nhà máy. Ngày nào cũng bận bịu
không ngơi nghỉ. Tôi dốc công dốc sức như vậy một mặt vì muốn báo đáp sự tin tưởng Tưởng Nam dành cho tôi, mặt khác còn là để nhân đây quên Bạch Lâm đi.
Cứ thế đã mươi ngày, một buổi chiều nọ tôi đang chỉnh lý tài liệu ở công ty, bỗng vô tình nghe được đám Trần Hữu Dung bàn tán
với nhau về chuyện Bạch Lâm.
Thời gian này chuyện Bạch Lâm và Cao Trào là scandal lớn nhất công ty. Thực ra một lão vô lại như Cao Trào
thì hôm nào chả có scandal vây quanh người, nhưng Bạch Lâm trước nay đều rất giữ ý dè chừng. Lần này scandal giữa nàng và Cao Trào, một bên là
quả phụ xinh đẹp duy nhất công ty, một bên là lão sếp già háo sắc, đương nhiên có sức bùng nổ rất lớn. Vì Bạch Lâm là nhân viên phòng Thu mua,
nên hễ có người phòng khác đến phòng tôi là lại nói đến chủ đề này.
Bây giờ đối với mấy chuyện này trái tim tôi đã tê dại, tai cũng đã mọc kén. Có lúc Trần Hữu Dung Chu Tĩnh thầm thì với nhau tôi cũng chỉ coi như họ đang xì hơi. Nhưng hôm nay những gì bọn họ nói lại khiến tôi kinh ngạc
không ít.
Chủ đề vẫn do Trần Hữu Dung bới ra, chị ta ở công ty lâu năm như vậy, quen biết không ít người nên tin tức rất nhanh nhạy.
Lúc đó tôi đang tìm tài liệu trên mạng, bỗng dưng tiếng chị ta chọc thẳng
vào tai tôi: “Nghe nói Cao Trào ly hôn rồi!” Tôi nghe mà tay cầm chuột
trượt một cái, sau đó đám chị em còn lại sôi nổi bàn tán đoán già đoán
non Cao Trào ly hôn liệu có liên quan đến Bạch Lâm hay không. Trần Hữu
Dung nói rất tường tận, rằng Cao Trào chia cho vợ cũ hơn nửa gia sản,
con để cho vợ nuôi, chỉ có duy nhất một điều kiện là vợ lão không được
đi bước nữa. Sau đó lại nói đến Bạch Lâm, rằng Bạch Lâm rất có thể sẽ
được điều lên tổng công ty ở Thượng Hải. Tóm lại là rất hùng hồn trọn
vẹn, hoàn toàn phù hợp với mọi đặc tính của tin tức bên lề, buộc người
ta không thể tin nồi.
Mới đầu tôi còn có thể ngồi yên, nhưng càng về sau càng thực sự không chịu nổi nữa, bèn đứng dậy ra khỏi văn phòng. Vừa bước ra cửa đã đụng phải La già. Thằng cha nhìn thấy tôi liền cười
nhe nhở, nói: “Ê lừa, tối nay rảnh không? Ông chủ Mã bên Vô Tích muốn
gặp cậu.”
Ông chủ Mã? Tôi ngẩn người. La già thấy tôi định ra
ngoài thì cũng không vào phòng nữa mà hớn hở theo tôi ra ngoài hành
lang. “Chính là ông chủ của công ty XX ấy!” Anh ta nói. “Cậu chẳng gặp
đại diện bên họ một lần rồi đấy là gì?”
“Ồ!” Lúc này tôi