
mới hơi
có chút ấn tượng, công ty XX cũng là một trong những nhà cung cấp của
chúng tôi. “Sao? Ông chủ của bọn họ cũng qua đây à?”
“Ừ. Ông ta
rất coi trọng vụ làm ăn này nên đích thân từ Vô Tích đến đây, tối nay
ông ta muốn nói chuyện với cậu, thế nào?” La già nói xong liền giương
mắt nhìn tôi. Tôi nhớ chuyện lần trước khi tìm nhà anh ta đã giúp mình,
thêm nữa quan hệ hằng ngày giữa hai chúng tôi cũng không tệ, cả công ty
XX kia tôi cũng biết, là một công ty khá được, ông chủ của bọn họ đã
đích thân đến đây, dù gì tôi cũng nên gặp một chút.
Nghĩ vậy tôi
gật đầu, La già thấy tôi đồng ý thì mừng ra mặt, nói: “Vậy giờ để tôi
gọi luôn cho người ta.” Đoạn anh ta bỗng đổi giọng dâm đãng: “Lừa này,
ông chủ Mã này có tiếng hào phóng, tối nay có cái chơi rồi đây.”
Sặc! Bảo sao tên khốn này vồn vã thế, ra là đã ngắm trúng tiết mục vui chơi tối nay, đúng là chứng nào tật nấy!
79.
Tan làm, tôi đi cùng La già ra gặp ông chủ Mã trước cổng công ty. Vị doanh
nhân đến từ Vô Tích tuổi chừng bốn mươi, nhìn có vẻ cổ lỗ sĩ, nhưng ánh
mắt lộ rõ vẻ tinh nhanh. Lúc gặp mặt, đầu tiên La già giới thiệu ông chủ Mã với tôi, sau đó quay sang ông chủ Mã giới thiệu: “Đây chính là Tiểu
Triệu! Người cực kỳ tâm phúc của phó giám đốc Tưởng công ty chúng tôi
đấy.”
Ông chủ Mã nghe xong vồn vã bắt chặt tay tôi, thái độ thân
thiết đáp lời: “Giỏi thật, giỏi thật! Tôi từng gặp phó giám đốc Tưởng
của các vị, một người rất cao ngạo, vị tiểu huynh đệ này thật không đơn
giản chút nào!”
Sặc! Tôi rủa thầm hai câu. Một câu rủa La già,
tên khốn này giới thiệu thì giới thiệu, lôi Tưởng Nam vào làm gì? Câu
còn lại là rủa ông chủ Mã, mở mồm ra là ngưỡng mộ đã lâu, cứ như sớm đã
mong được gặp tôi, người hạ gục được cả Tưởng Nam. Nhưng bà nó chứ, ông
đây trong sáng mà!
Tuy trong bụng rủa thầm, nhưng ngoài mặt tôi vẫn khách sáo nói: “Ông chủ Mã, ha ha, ông còn đích thân đến ư!”
“Chớ gọi ông chủ Mã ông chủ Mã thế, cứ kêu tôi anh Mã được rồi!” Tiếng phổ
thông nói cũng khá, không lơ lớ giọng vùng Vô Tích, Nghi Hưng lắm.
“Ha ha!” Tôi cười mấy tiếng, bụng thầm nhủ: Anh Mã? Nghĩ đến đây tự nhiên
buồn cười, ba người chúng tôi, một lừa, một la, một ngựa, vừa đúng ba
loài súc vật.
Chúng tôi ăn tối ở nhà hàng XX, đặc điểm lớn nhất
của nhà hàng này là đắt đỏ, không gian cực kỳ hoa lệ xa xỉ, nhân viên
phục vụ cũng vô cùng xinh đẹp, còn đồ ăn chưa chắc đã ngon. Lúc ăn uống
ông chủ Mã không nhắc gì đến chuyện công việc, chỉ không ngừng nói mấy
chuyện phong hoa tuyết nguyệt. La già lại càng hớn hở ra mặt, người tung kẻ hứng, khoe khoang về kinh nghiệm xx của mình, làm tôi nghe mà cứ
ngẩn cả người.
Ông chủ Mã mới đầu còn nói chuyện rất hứng khởi
với La già, sau thấy tôi câm như hến, vẻ mặt bỗng có chút bối rối. Chắc
ông ta nghĩ tôi đã có thể hạ gục Tưởng Nam thì nhất định cũng là một bậc thầy ngắt hoa thưởng nhụy, nên mới chăm chăm nói mấy chuyện này. Ông ta nào biết nội tình của tôi? Mẹ kiếp, ông đây đến nay vẫn còn zin đây!
Ăn xong cơm, ông chủ Mã nói muốn tìm nơi bàn chuyện làm ăn, hỏi chúng tôi
giới thiệu xem có nơi nào thích hợp. La già liền tiến cử trung tâm giải
trí XX. Tôi cũng đã từng nghe nói đến chỗ này, tuyệt đối là một nơi đốt
tiền. Ông chủ Mã nghe xong không nói nhiều, lập tức lái xe đưa chúng tôi đến đó. Thực ra tôi không muốn đi lắm, nhưng một phần vì La già ra sức
rủ rê, lại thêm ông chủ Mã nói còn muốn bàn công việc nên đành đi vậy.
Để biết một trung tâm giải trí có thuộc hàng đẳng cấp hay không, đầu tiên
phải xem cửa rả trang trí thế nào, thứ hai là xem trước cửa đỗ những xe
gì. Cửa vào trung tâm giải trí XX cực kỳ lộng lẫy, dãy xe hơi trước cửa
cũng toàn loại cao cấp, tuyệt đối không có hạng xe ghẻ như Santana 2000. Vừa bước vào đại sảnh, mấy em tiếp viên yểu điệu thướt tha cao đủ mét
bảy lập tức ùa ra tiếp đón, quả thực có cảm giác như bậc đế vương.
Vào đến bên trong, cảm giác càng thêm chấn động. Cơ sở hạ tầng cứng đẹp đã
đành, ngay đến hạ tầng mềm (tức mấy em tiếp viên đủ loại trong đó) cũng
toàn xinh đẹp mỹ miều, thực khiến người ta lâng lâng mơ tưởng. Các phòng KTV ở đây được phân thành phòng thường và phòng VIP, ông chủ Mã đặt
phòng VIP. Bước vào rồi mới biết thế nào gọi là tư bản chủ nghĩa. Sofa,
trà kỷ, loa dàn điện tử, ti vi máy chiếu, máy tính, thứ gì cũng có, thậm chí còn có cả một chiếc dương cầm trắng, tất thảy đều hết sảy.
Tôi bước vào trong mà cảm thấy có chút bất tiện không quen. Bà nó chứ, chỗ
này tư bản chủ nghĩa quá, không thích hợp với giai cấp vô sản như tôi.
Vừa ngồi xuống không bao lâu đã có hai người đẹp mặc váy xanh lệch vai
bưng đĩa hoa quả và rượu vào. Tôi còn đang ngây ngất thì tự dưng cả hai
em đã quỳ thụp xuống làm tôi giật cả mình. Lúc này mới biết, ra đây
chính là kiểu phục vụ quỳ vẫn hay nghe nói đến.
La già rõ ràng đã từng đến đây từ trước, nói vào tai tôi: “Mấy phòng VIP ở đây toàn phục
vụ quỳ thế này cả, nhưng mà đắt lắm, hơn 2.000 tệ một phòng đấy.” Tôi
vừa nghe vừa nhìn